412. Bọn họ cũng thật là oan uổng quá đi!
Quý Hoằng cuối cùng vẫn bịn rịn từng bước rời đi.
Trước khi đi, hắn liếc Phượng Khê một cái, ánh mắt đầy ẩn ý kiểu “ngươi tự lo thân đi cho tốt”. Phượng Khê liền trả hắn một nụ cười rạng rỡ như đóa hướng dương.
Quý Hoằng cảm thấy ngày hôm nay dài đằng đẵng, tựa như kéo từ giờ Dần tới tận giờ Dậu.
Cuối cùng cũng lê lết được tới chạng vạng, hắn gấp rút chạy tới đại phòng luyện đan.
Phượng Khê thấy hắn liền tươi cười rạng rỡ:
“Quý quản sự, ngài tới đón ta sao?
Ngài vội như vậy mà còn đích thân tới đón ta, khiến ta ngượng chín cả mặt!”
Quý Hoằng: “……”
Ngươi đánh rơi sự xấu hổ rồi à?!
Mặt dày như thế, ngươi còn biết ngượng?!
Hơn nữa ta tới đón ngươi khi nào?
Ta tới là để đuổi ch.ó ra chuồng, đỡ cho nó phá bĩnh!
Phượng Khê vẫy tay chào từ biệt với đám người trong đại phòng luyện đan, không ít người lưu luyến không nỡ rời xa.
Quý Hoằng chỉ biết im lặng:
Người không biết còn tưởng nàng sắp cưỡi hạc về trời chứ không phải chỉ về nghỉ ở phòng bào chế.
Ta nói này, các ngươi mới quen nhau chưa tới một ngày đấy, có cần phải quyến luyến thế không?!
Trên đường trở về, Quý Hoằng nhịn mãi không được, bèn hỏi:
“Ngươi thật sự đã nói cho bọn họ phương thuốc của Ba Hồn Bảy Phách Ma Sinh Đan rồi à?”
Phượng Khê chớp mắt: “Ta thì cũng muốn nói lắm chứ, tiếc là ta có biết cái phương thuốc đó là gì đâu!”
Quý Hoằng: “…… Vậy ngươi nói gì với bọn họ?”
Thực ra hắn muốn hỏi: “Ngươi dựa vào đâu mà lừa người ta?”
“Cũng chẳng nói gì to tát. Chỉ là tán gẫu mấy chuyện gió trăng giữa giới luyện đan danh môn quý tộc, rồi tám chút về khác biệt giữa luyện đan sư thường và luyện đan trưởng lão.
Mọi người ai cũng rất tốt, ta liền thuận miệng khích lệ vài câu.”
Quý Hoằng: “……”
Ngươi xác định là khích lệ, chứ không phải tô vẽ bốc phét đấy chứ?
Mấy ngày sau, ban ngày Phượng Khê đều ở lại đại phòng luyện đan.
Lúc đầu Quý Hoằng còn tới đón, về sau thấy chẳng có chuyện gì thì cũng mặc kệ nàng.
Hôm đó, Phượng Khê đang giúp một vị luyện đan sư luyện thuốc thì bỗng có một lão giả thân khoác đạo bào xuất hiện.
Hàng lông mày ông nhíu chặt thành hình chữ “Xuyên”.
Kỳ lạ nhất là bên hông ông ta treo một chiếc ngọc bội hình… bộ xương khô.
Vốn đang nói cười rôm rả, mọi người lập tức im bặt, cả đại phòng im phăng phắc.
Luyện đan sư mà Phượng Khê đang trợ giúp vì quá phân tâm, lò đan lập tức nổ tung, ba năm tích góp, một khắc hóa tro.
Phượng Khê tuy chưa từng gặp lão nhân này, nhưng mấy hôm nay nàng cũng không thiếu dò hỏi chuyện ở Luyện Đan Các. Nhìn thấy người đến, nàng lập tức đoán ra thân phận.
Luyện Đan Các có hơn mười vị luyện đan trưởng lão, trong đó lợi hại nhất là bốn người: Túy, Sinh, Mộng, Tử.
Ba vị Túy – Sinh – Mộng tuy nghiêm nhưng vẫn còn tính là người.
editor: bemeobosua
Còn vị Tử trưởng lão này thì khắt khe đến biến thái!
Luyện đan nhất định phải làm theo trình tự tiêu chuẩn, dù chỉ lệch một ly cũng không được.
Đã từng có không ít luyện đan sư vì không đạt chuẩn mà bị ông ta đuổi ra khỏi đại phòng luyện đan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-412.html.]
Thế nên, vừa thấy ông xuất hiện, ai nấy đều nơm nớp lo sợ.
Tử trưởng lão lạnh giọng phun ra một câu:
“Ta muốn luyện Thanh Tâm Phá Chướng Đan, cần một người trợ thủ.”
Không ai dám nhúc nhích.
Ai chẳng biết ông ta là Diêm Vương sống, đi lên trợ thủ chẳng khác nào đi chịu ch/ết!
Làm không tốt là bị đá khỏi đại phòng luyện đan như chơi!
Tử trưởng lão thấy không ai lên tiếng, lông mày nhăn càng sâu.
Ngay lúc ông định chỉ đích danh một người, bỗng có một giọng trong veo vang lên:
“Tử trưởng lão, để ta tới giúp ngài!”
Phượng Khê vừa nói vừa bước lên, đứng trước mặt Tử trưởng lão.
Tử trưởng lão nhìn nàng, mắt ánh lên vẻ ngờ vực: Tạp dịch?!
Luyện Đan Các có tạp dịch từ bao giờ?!
Mới tới?
Nếu đổi lại là ba vị trưởng lão khác, nhất định sẽ tra hỏi lai lịch Phượng Khê.
Nhưng Tử trưởng lão không nghĩ nhiều như thế.
Ông ta cho rằng: không cần thiết.
Vừa bước vào ông đã thấy tiểu nha đầu này đang làm trợ thủ, vậy hẳn là có thể dùng được.
Thế là ông mang nàng theo.
Vừa đi khỏi, đại phòng lập tức náo loạn!
“Tử trưởng lão không phải đang bế quan luyện đan sao? Sao tự nhiên xuất quan thế?!”
“Không nghe thấy ông ấy bảo muốn luyện Thanh Tâm Phá Chướng Đan à? Chắc là có ai đó cần gấp nên ông mới ra tay.”
“Nhưng các ngươi có đang để ý đúng trọng điểm không?!
Chúng ta có phải nên lo lắng cho mạng nhỏ của Vô Ưu không?!”
“Tuy nàng biết chút da lông luyện đan, nhưng mà gặp phải Tử trưởng lão khắt khe thế, nàng có chịu nổi không trời?!”
“Thế ngươi đi thay nàng?”
Người vừa nói lập tức im bặt.
Tuy Huyết Vô Ưu có hơi ngốc, nhưng đạo hữu có thể ch.ết, bần đạo xin lui, vẫn là để nàng lên!
Sau đó, có người thì thầm:
“Các ngươi có phải quên mất Huyết Vô Ưu không phải người của đại phòng chúng ta không?
Nếu nàng gây chuyện, Tử trưởng lão nổi giận, chẳng phải chúng ta cũng bị vạ lây sao?!”
Cả phòng ngẩn người.
Đúng rồi! Nàng đâu phải người đại phòng luyện đan!
Sao lại vào được đây? Còn làm trợ thủ?
Hai đệ tử từng đưa nàng vào thì co đầu rút cổ, sợ bị truy trách nhiệm.
Bọn họ cũng thật sự rất oan uổng!
Đúng là họ dẫn Huyết Vô Ưu vào đấy…
Nhưng hôm sau nàng tới sớm, cũng đâu ai đuổi nàng đi!
Ngược lại, chính là các ngươi, kẻ thì rót trà, người thì bưng điểm tâm cho nàng…
Giờ lại đổ hết lên đầu chúng ta?!
Mà lúc này, Phượng Khê đã tung tăng theo Tử trưởng lão tới tận phòng luyện đan chuyên dụng của ông ta rồi.