Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 419

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:48:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

419. Ta chỉ là không cam lòng

Quân Văn và Hoắc Lập Đàn đang giao đấu, thực lực ngang ngửa nhau.

Thật ra Quân Văn hoàn toàn có thể dùng thần thức để tấn công, nhưng hắn lại cố ý không dùng đến.

Bởi hắn coi Hoắc Lập Đàn là đá mài d.a.o cho mình.

Từ khi đến Lang Ẩn Uyên đến giờ, hắn chưa từng có cơ hội thực chiến, giờ vất vả lắm mới gặp được một tên không tiếc mạng, tất nhiên phải tận dụng triệt để rồi.

Lúc đầu Hoắc Lập Đàn còn chưa nhận ra điều bất thường, nhưng sau lại cảm thấy không đúng lắm.

Bởi mỗi lần đánh đến thời khắc then chốt, Huyết An Phương (tức Quân Văn) lại bắt đầu "xả nước".

Ý hắn là gì?

Chẳng lẽ coi ta như bao cát luyện tập?!

Ngươi quá đáng lắm rồi!

Hoắc Lập Đàn giận đến mức tự mình nhảy xuống hồ, không cho ngươi cơ hội sỉ nhục ta nữa!

Hắn bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

Tu vi của Huyết An Phương thấp hơn hắn nhiều như thế, tại sao hắn lại không thắng nổi?

Tại sao chứ?!

Lúc này, Phượng Khê mỉm cười vẫy tay gọi: “Ta biết ngươi vẫn còn không phục, vậy lên đây, ta đấu với ngươi một trận.”

Hoắc Lập Đàn tưởng cơ hội xoay người của mình đã đến, liền lập tức bò lên bờ.

Sau đó… đau nhói thần thức, bị Phượng Khê một cước đá bay trở lại hồ.

Lúc này hắn không còn nghi ngờ nhân sinh nữa, mà là muốn sống cũng chẳng thiết tha!

Trước kia hắn vẫn cho rằng mình tuy không phải nhân vật đỉnh cấp gì, nhưng cũng là loại nhìn lên chẳng ai bằng, nhìn xuống chẳng ai hơn. Hóa ra thực lực thật sự kém đến mức này sao?

Ngay khi hắn đang tuyệt vọng, Phượng Khê lại đá thêm một đội viên khác xuống hồ.

Thấy người nọ, hắn bỗng cảm thấy hình như mình cũng không thảm lắm.

Ngay sau đó, các đội viên của đội Phổ Pháp ào ào rơi xuống hồ như sủi cảo bị luộc!

Hoắc Lập Đàn lập tức cảm thấy bản thân lại có hy vọng.

Thì ra không phải hắn vô dụng, mà là huynh muội nhà Huyết Vô Ưu quá biến thái!

Sau một trận “giao lưu thân thiện”, tiểu đội Phổ Pháp trở nên vô cùng đoàn kết gắn bó.

Phượng Khê huấn luyện xong, còn dẫn cả đội đi nướng thịt ăn bên hồ Long Ngư.

Những tạp dịch ở hồ Long Ngư nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có ngày được ăn thịt nướng chung với đệ tử Chấp Pháp Đường.

Huyết Vô Ưu đúng là đỉnh thật!

Từ ngày hôm sau, Phượng Khê chính thức đảm nhiệm chức đội trưởng tiểu đội Phổ Pháp.

Dấu chân nàng in khắp mọi ngóc ngách Thiên Xu phong, gieo hạt giống “phổ pháp” vào lòng từng người.

Trong khoảng thời gian đó, nàng còn tranh thủ ghé qua Ong Uyển, mang về một hũ mật ong ngũ sắc lớn.

Sau khi chiết mật vào bình nhỏ, Phượng Khê đem tặng cho Nam Cung trưởng lão, Hoa trưởng lão, Túy trưởng lão, Tử trưởng lão và Âu Dương đường chủ, mỗi người một bình.

Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.

Hôm nay, Phượng Khê bị Túy trưởng lão gọi tới Luyện Đan Các.

“Ta định luyện một lò Luyện Ngục Niết Bàn Đan. Mấy năm nay ta đã thử nhiều lần mà vẫn thất bại.

Hôm nay ngươi phụ trách khống chế lửa, ta muốn thử lại một lần nữa.

Ai… Nếu lần này lại hỏng thì muốn gom đủ dược liệu lần nữa sẽ rất khó.”

Phượng Khê cảm thấy đôi vai bé nhỏ của mình không gánh nổi trách nhiệm lớn thế, liền vội vàng giả bộ đau bụng.

Túy trưởng lão: “……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-419.html.]

Ngươi đóng vai bệnh nhân ngay trước mặt một luyện đan trưởng lão, không thấy ngại à?!

Có thể tôn trọng nghề nghiệp của ta một chút không?!

Phượng Khê bị lật tẩy lời nói dối, đành ngoan ngoãn đi theo Túy trưởng lão đến phòng luyện đan.

Nàng bất ngờ phát hiện Tử trưởng lão cũng có mặt.

Túy trưởng lão giải thích: “Nếu giữa chừng ta cạn ma khí, thì Tử trưởng lão có thể tiếp sức tiếp tục luyện.”

Phượng Khê ngạc nhiên, lần đầu tiên nàng nghe nói luyện đan mà cũng có thể… chuyền kíp?!

Ma tộc đúng là không giống Nhân tộc chút nào.

Trước khi bắt đầu, Tử trưởng lão và Phượng Khê theo lệ cùng nhau cầu phúc với Ma Thần.

Điều khiến họ bất ngờ là Túy trưởng lão cũng đi theo cầu nguyện.

Chắc là cũng để tìm chút an ủi tâm lý.

Phượng Khê châm lửa xong, sắp xếp dược liệu đâu ra đấy.

Khi nhiệt độ lò ổn định, Túy trưởng lão hít sâu, bắt đầu kết ấn.

Phượng Khê vừa cẩn thận điều khiển ngọn lửa, vừa ghi nhớ thủ pháp kết ấn của Túy trưởng lão.

Lần này các đan ấn phức tạp hơn hẳn những lần nàng từng thấy trước đó, khó trách Túy trưởng lão mãi không thành công.

Chớp mắt một canh giờ rưỡi trôi qua, dược liệu trong lò còn chưa tới một nửa.

Túy trưởng lão mồ hôi ướt đẫm áo, ma khí cũng gần cạn kiệt.

Không còn cách nào khác, ông đành nhường cho Tử trưởng lão tiếp tục, còn mình tạm nghỉ rồi sẽ thay lại.

Luyện đan quan trọng nhất là khâu bắt đầu và kết thúc, phần giữa có sơ suất một chút cũng không sao.

Phượng Khê thầm nghĩ, luyện đan đúng là việc vất vả!

Chỉ có điều… hình như nàng chưa bao giờ thấy mệt khi luyện đan?

Nàng mỗi lần luyện đan toàn thảy hết dược liệu vào lò, không cần theo trình tự gì, rồi dùng thần thức cảm nhận biến hóa trong lò mà điều chỉnh ấn pháp cho phù hợp.

Sao Túy trưởng lão lại cực khổ đến thế?

Chắc là luyện đan của Ma tộc khác với Nhân tộc. Dù sao nàng cũng chưa từng luyện ma đan bao giờ, có thể là do khác biệt hệ thống.

Nửa canh giờ sau, Túy trưởng lão hồi sức rồi thay Tử trưởng lão tiếp tục.

Thêm nửa canh giờ nữa, cuối cùng cũng hoàn tất luyện đan.

Nhưng đan dược có thành hay không thì chẳng ai dám chắc.

Túy trưởng lão hít sâu, cẩn thận mở nắp lò luyện đan.

Bên trong là một đống cháy đen thui, đừng nói là đan dược thành hình, đến hình dạng viên thuốc còn chưa thấy đâu.

editor: bemeobosua

Túy trưởng lão vốn đã mệt rã rời, giờ lập tức ngã ngồi bệt xuống đất.

Tử trưởng lão an ủi: “Luyện Ngục Niết Bàn Đan là đan phương ngươi tình cờ có được, chưa chắc đã chính xác. Giờ dược liệu cũng hết rồi, đừng canh cánh nữa.”

Túy trưởng lão thở dài: “Ta chỉ là không cam tâm, thật sự không cam tâm!

Ta đã suy xét kỹ đan phương này nhiều lần, chẳng thấy sai chỗ nào, mà vẫn không luyện được… Ai!”

Nghỉ một lúc, Túy trưởng lão đổ phần cặn thuốc trong lò vào thùng rác, rồi lắc đầu thở dài đi ra ngoài.

Tử trưởng lão dặn Phượng Khê thu dọn đài luyện đan rồi cũng rời đi theo.

Phượng Khê tuy miệng mồm lanh lợi, nhưng từ nãy đến giờ vẫn không xen vào lời nào, vì với thân phận của nàng, nói gì lúc này cũng không hợp.

Nàng nhanh nhẹn thu dọn xong đài luyện đan, liếc thấy đống cặn dược trong thùng rác thì cảm thấy tiếc vô cùng.

Đây đều là những dược liệu quý đấy!

Hơn nữa, nhìn kỹ thì những dược liệu ấy vẫn chưa hoàn toàn bị phá hủy, biết đâu còn dùng được.

Nghĩ vậy, Phượng Khê bèn gom hết đám cặn dược ấy bỏ vào nhẫn trữ vật.

Loading...