Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 42

Cập nhật lúc: 2025-06-14 10:54:18
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

42. Một con rùa đen nhỏ

Phượng Khê lúc đầu còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng, mãi đến khi nghe Ngũ sư huynh nói xong mới trợn tròn mắt, mặt mũi ngơ ngác.

“Ngũ sư huynh, phụ động bị muội làm sập thì đúng là thật, nhưng cái đống kiếm thế trong Vạn Kiếm Động là tụi nó tự đánh nhau mà chết, có liên quan gì tới hai chúng ta đâu chứ?!”

Quân Văn lạnh giọng: “Muội nghĩ xem, lời này nói ra có ai tin không?”

Phượng Khê: “... Không ai tin cả.”

Dù là ai nghe thấy cũng sẽ tưởng hai người đang bịa chuyện né trách nhiệm, đúng chuẩn "ăn cháo đá bát – phá xong còn không chịu nhận".

Sau một hồi trầm mặc, Phượng Khê chợt vỗ đùi, nói chắc như đinh đóng cột:

“Ngũ sư huynh, muội rút ra được một bài học xương máu! Sau này ra ngoài hành tẩu giang hồ nhất định phải mang theo lưu ảnh thạch, chỉ cần có biến liền ghi hình ngay! Không có bằng chứng thì cãi kiểu gì cũng thành kẻ có tội!”

Quân Văn: “…”

Trước tiên muội nên nghĩ xem phải giải thích thế nào với sư phụ và tông môn đã!

Một lát sau, Quân Văn cắn răng, gương mặt như kẻ anh hùng sắp lên đoạn đầu đài:

“Tiểu sư muội, đợi lúc ra ngoài, muội cứ đổ hết lên đầu ta! Ta gánh hết!

Dù sao ta sống cũng đủ rồi, có bị xử tử cũng cam lòng.

Muội nhớ hiếu thuận với sư phụ, đừng để người đau lòng vì ta…”

Phượng Khê trừng mắt: “Ngũ sư huynh, có chuyện thì phải nghĩ cách giải quyết, đừng mới tí đã tự biên tự diễn, bày nguyên cái vở tuồng ‘ta c.h.ế.t vì muội’ ở đây!

Muội hỏi huynh, Vạn Kiếm Động rốt cuộc là làm sao mà có đám kiếm thế kia?”

Quân Văn nghẹn ngào như đang đọc điếu văn cho chính mình:

“Ta nhớ trong điển tịch có ghi lại: Muốn dẫn kiếm thế vào Vạn Kiếm Động phải có ba ngàn vị kiếm tu đại thành cùng cảm ứng với kiếm ý trên Vạn Kiếm Bích, rồi dùng lực dẫn dắt chia một phần kiếm thế xuống dưới làm cơ sở tu luyện.

Hiện tại cả tông môn số người đạt cảnh giới đó chưa tới năm, trong khi ngày đó là ba ngàn!

Cho nên… tiểu sư muội à, muội hãy c.h.ế.t cái tâm đó đi! Cách duy nhất giờ là làm theo ta—ta c.h.ế.t thay muội!

Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục! Chỉ cần muội bình an, huynh có c.h.ế.t cũng đáng!”

Phượng Khê nhếch môi: “Ngũ sư huynh, nếu huynh sống mà ra được ngoài, kiểu gì sư phụ tra hỏi cũng khai tuốt ra. Chi bằng huynh tự sát luôn bây giờ đi, muội vác t.h.i t.h.ể huynh ra ngoài, đảm bảo không có sơ hở nào cả.”

Quân Văn: “…”

Đột nhiên không muốn c.h.ế.t nữa rồi.

Phượng Khê thấy hắn không trả lời, nghiêm túc nói:

“Ngũ sư huynh, những kiếm thế kia không thể vô duyên vô cớ nổi điên đánh nhau. Chúng ta bình tĩnh nhớ lại xem lúc đó đã xảy ra chuyện gì, biết đâu tìm ra manh mối.”

Quân Văn hồi tưởng lại:

“Muội nói muội muốn tới Vạn Kiếm Bích lấy phi kiếm, ta khen muội một câu ‘nhất định làm được’, rồi thấy phi kiếm của ta tự dưng kêu vù vù… Sau đó thì toàn bộ kiếm thế bắt đầu nổi bão.

Tiểu sư muội, muội nói có khi nào… vì muội quá phế, bọn kiếm thế nghe muội đòi lấy phi kiếm liền tức giận đến mức tự sát không?!”

Phượng Khê: “…”

Có thể ngậm miệng đừng nói nữa không?

Sau một hồi im lặng, ánh mắt nàng dừng lại trên cây mộc kiếm đang nằm chỏng chơ một bên:

“Ngũ sư huynh, huynh nói có khi nào cái mộc kiếm này giở trò không? Muội nhớ lúc nãy muội có mắng nó mấy câu…”

Quân Văn trừng mắt nhìn nàng như nhìn kẻ thần kinh. Cái cây kiếm gỗ mục kia ném vào bếp còn không cháy nổi, chớ nói chi phá được trận Vạn Kiếm!

Chính Phượng Khê cũng cảm thấy ý nghĩ của mình hơi hâm, nhưng giờ không còn cách nào, đành thử đại.

Nàng rạch đầu ngón tay, nhỏ m.á.u lên kiếm—không phản ứng.

Thử lại vài lần vẫn như cũ. Thôi, coi như vô duyên.

Ngay khoảnh khắc đó, trong thức hải của nàng vang lên một giọng nói rất thiếu đòn của Tiểu Hắc Cầu:

“Chậc chậc, chỉ chút chuyện nhỏ xíu mà cũng khiến hai ngươi xoắn hết cả lên? Cầu xin ta đi~ cầu xin ta, ta sẽ chỉ cách giải quyết!”

Hừ! Tưởng đâu ngươi không thèm cầu xin ta, giờ không phải tự dâng đến cửa rồi sao?

Ai dè…

Phượng Khê nghe xong, hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó trong thức hải vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Hắc Cầu bị thiêu đến “ngao ngao” lăn lộn.

Lửa nhỏ bùng lên rồi tắt ngúm.

“Chủ nhân! Ta chỉ nói đùa thôi mà! Đừng giận! Đừng nướng ta!

Các ngươi chẳng phải chỉ cần tách kiếm thế trên Vạn Kiếm Bích ra thôi sao? Ta làm được! Được chưa hả?!”

Kiếm thế nói trắng ra chính là ý chí còn sót lại của các đại năng kiếm đạo, mà cái gọi là người có tu vi kiếm đạo đại thành, chẳng qua là mấy người khiến đám kiếm thế ấy cảm thấy "gần gũi thân thiết" một chút thôi.

Mà ta—ta đây là Hỗn Độn chi linh, mẹ của vạn vật, là nương nương của mọi thứ, nên cái đám ý chí sót lại kia đương nhiên cũng thân thiết với ta lắm luôn.

Cho nên chỉ cần ta ra tay, muốn tách kiếm thế ra thì dễ như bóc vỏ chuối.

Phượng Khê giờ cũng chẳng còn sức mà phun chưởng cái danh "mẹ thiên hạ" nữa. Miễn là có thể tách kiếm thế ra, thì gọi là mẹ tổ tông gì cũng được hết!

Thế là, nàng ta đè nén lương tâm mà quay sang bắt đầu… khen tiểu Hắc Cầu tới tấp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-42.html.]

Tiểu Hắc Cầu sướng tới mức sắp bành trướng từ cục than nhỏ hóa thành than tổ ong luôn!

Nhưng ai ngờ, đúng lúc này, đám kiếm thế trong Vạn Kiếm Động lại đột ngột khôi phục — hơn nữa so với ban đầu còn mạnh hơn mấy phần!

Ngay cả đám kiếm thế ở phụ động lúc trước cũng quay lại y như chưa từng bị thương tổn gì cả.

Phượng Khê và Quân Văn đồng loạt trợn tròn mắt.

Tiểu Hắc Cầu đảo cặp mắt hột lựu nhỏ xíu, nghiến răng nghĩ: “Thằng rùa đen khốn nạn nào dám đoạt công lao của lão tử?!”

Cuối cùng ánh mắt nó dừng lại trên thanh mộc kiếm.

Vì trước đó Phượng Khê đã dùng m.á.u nhỏ lên chuôi kiếm, nên giờ thân kiếm nổi lên vài đường vân màu đỏ như hoa văn kỳ dị.

Tiểu Hắc Cầu bỗng thấy cái thanh kiếm kia chướng mắt vô cùng.

Hừ! Rồi sẽ có ngày lão tử dụ nha đầu thúi này đem ngươi thiêu thành tro!

Dù trong lòng nó đang lải nhải lẩm bẩm, nhưng Phượng Khê và Quân Văn thì đang mừng như điên. Hai người thậm chí nghi ngờ không biết có phải trước đó kiếm thế không bị tiêu tan thật, mà chỉ là… đi nghỉ mệt thôi không?

Dù sao thì họ cũng không dám tiếp tục dây dưa với đám kiếm thế trong động nữa, sợ lại gây chuyện lớn.

Thế là hai người quyết định co đầu rút cổ trốn trong phụ động, kiếm thế mà kéo đến thì tạm ứng phó vài chiêu cho có lệ.

Quá rảnh rỗi chán chết, Phượng Khê bèn bắt đầu… vẽ tranh trên vách đá.

Vẽ cái gì?

Một con rùa đen nhỏ.

Mà lại còn hùng hồn tuyên bố:

“Chờ mai mốt có sư huynh sư muội nào bị phạt vô đây, nhìn mấy cái tranh này cũng đỡ buồn. Ta đúng là một người luôn thích giúp đỡ người khác!”

Quân Văn: “……”

(Trong lòng chỉ muốn hỏi: Muội là tiên hay là hề?)

Rất nhanh, ba ngày hết hạn. Hai người được "thả" ra ngoài.

Vừa ra tới cửa động, hai người liền thấy sắc mặt đệ tử tuần thú đứng canh có chút… quái dị.

Phượng Khê hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tên đệ tử kia nghiến răng nghiến lợi:

“Không biết đứa nào gan to bằng trời, dám vẽ một con rùa đen ngay trên Vạn Kiếm Bích! Quan trọng là—vẽ xong rồi, dùng cách gì cũng không xóa được! Chưởng môn tức đến mức muốn phun máu!

Việc này là sỉ nhục với cả Huyền Thiên Tông chúng ta! Là khiêu khích trắng trợn!

Chưởng môn đã ra lệnh điều tra triệt để! Mà điều tra ra ai rồi á? Nhất định sẽ khiến kẻ đó c.h.ế.t không toàn thây, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Quân Văn: “……”

Phượng Khê: “……”

Hai người nhìn nhau, lập tức ba chân bốn cẳng chạy như bay về phía Vạn Kiếm Bích.

Sau đó… họ thấy bức vẽ kia.

Một con rùa đen nhỏ.

Sống động như thật.

Hoạt bát đáng yêu.

Y chang bản gốc.

Phượng Khê suýt nữa thì khóc tại chỗ.

Đây là tranh nàng vẽ đó mà!!! Trên vách động cũng là kiểu này, nét bút này, con mắt này… thậm chí cái mai cũng có ba sọc y chang luôn!

Không nói không rằng, nàng xoay người bỏ chạy.

Tới gặp đệ tử tuần thú, nàng ra vẻ thờ ơ hỏi:

“Sư huynh, ta hình như để quên đồ trong phụ động, có thể quay vào lấy không?”

Đệ tử kia có chút khó xử:

“Phượng Khê sư muội, không có lệnh của Truyền Công Đường hay Chấp Pháp Đường thì không ai được tùy tiện vào lại trong đó cả.

Hay là muội nói thứ gì rơi, ta vô lấy giúp?”

Phượng Khê tất nhiên không dám để hắn vào! Nếu lỡ hắn thấy thêm vài con rùa nữa thì tiêu! Vậy là giả vờ lục lục nhẫn trữ vật rồi hô lên “A! Tìm thấy rồi!”, sau đó lủi lẹ đi luôn.

Ra xa một chút, nàng quay sang nhìn Quân Văn, vẻ mặt nghiêm túc:

“Ngũ sư huynh, có cách nào để bị vi phạm môn quy thật nặng không? Mà kiểu chắc chắn sẽ bị nhốt lại Vạn Kiếm Động ấy?”

Quân Văn nhìn nàng, biết ngay nàng định làm gì.

Nàng muốn quay lại xóa tranh.

Hắn vò đầu nghĩ ra vài cách, nhưng Phượng Khê đều lắc đầu: không được, mấy cái đó ảnh hưởng nhân thiết của ta hết!

Bỗng mắt nàng sáng lên:

“Ngũ sư huynh, hay là… ta lẻn vô thiêu luôn bộ râu còn lại của trưởng lão Đoan Mộc nhé?”

Quân Văn: “……”

Loading...