424. Vì chủ nhân bỗng đánh một cú ngược chiều mà!
Phượng Khê lại chuyện trò đôi câu với chủ quán, sau đó quay về chỗ ngồi tiếp tục ăn hoành thánh.
Lúc này, nhóm khách ở bàn phía trước, chính là đám vừa bàn tán ầm ĩ khi nãy, đã lật đật rời đi. Xem bộ dáng kia, tám chín phần là vội vàng chạy ra Trảm Hoàn Hải nhặt hời rồi!
Phượng Khê lại chờ một lúc, thì thấy Quân Văn hấp tấp chạy tới.
“Tiểu muội, muội sốt ruột lắm phải không? Huynh đã cố hết sức chạy nhanh mới kịp tới đây đó!”
Dạo gần đây, Quân Văn cũng bận túi bụi, phần lớn thời gian đều ở cạnh Nam Cung trưởng lão.
Tuy Nam Cung trưởng lão rất coi trọng Phượng Khê, nhưng ông cũng đành lắc đầu: thiên phú thì có đấy, mà bận quá trời! Thường xuyên không thấy bóng dáng, nói gì tới chuyện bồi dưỡng tử tế.
So với nàng, Quân Văn tuy ban đầu nhìn không quá nổi bật, nhưng càng ở chung lại càng thấy đây đúng là hạt giống kiếm thuật cực tốt!
Giới Ma hiện giờ có một lối nghĩ rất lệch: cho rằng chỉ cần dùng ma khí biến hóa là đủ, kiếm chỉ là công cụ thay thế khi không có cách nào khác.
Nam Cung trưởng lão thì cực lực phản đối tư tưởng này.
Theo ông, nếu biết dùng kiếm cho khéo, uy lực còn mạnh hơn cả ma khí gấp mấy lần!
Một ví dụ rõ ràng chính là kiếm thuật Nhân tộc, đặc biệt là các đại chiêu.
Vậy nên những năm gần đây, ngoài chuyện khôi phục chế tác ma kiếm, ông còn dành tâm huyết nghiên cứu kiếm pháp cho ma kiếm.
Từng truyền thụ cho không ít đệ tử nội môn, nhưng ai cũng khiến ông thất vọng tràn trề.
Không ngờ Quân Văn lại đem đến cho ông một niềm vui ngoài dự đoán!
Chỉ cần chỉ điểm sơ qua là hiểu, thậm chí còn có thể suy ra ba từ một.
Thế nên giờ đây, Nam Cung trưởng lão vô cùng xem trọng Quân Văn.
Phượng Khê đưa cho Quân Văn một bát hoành thánh, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Phượng Khê kể đơn giản chuyện Trảm Hoàn Hải, rồi nói:
“Ca, lát nữa mua xong lò luyện đan, muội với huynh đi Trảm Hoàn Hải hóng náo nhiệt một chút.”
Quân Văn tất nhiên gật đầu nghe theo, có điều trong lòng hơi lăn tăn: Trảm Hoàn Hải? Sao cái tên nghe giống mấy lão ăn chơi gây họa quá vậy?
Hai người ăn xong hoành thánh, liền dọc theo phố lớn mà đi.
Hai bên đường ngoài cửa hàng ra còn có không ít sạp nhỏ, chẳng mấy chốc họ đã thấy một sạp chuyên bán lò luyện đan.
Lò lớn lò nhỏ bày kín cả đất.
Chủ quán là một lão đầu râu tóc bù xù, mặt mũi nhọ nhem, ngay cả râu cũng được thắt bím. Lão đang ngồi gặm một khúc xương to, bên cạnh đặt một bình hồ lô rượu.
Phượng Khê mắt liền sáng rỡ!
Theo quy luật xuyên không, lão nhân kiểu này chắc chắn là cao nhân ẩn thế!
Nếu ôm được cái đùi này, chưa biết chừng nàng sắp lên đỉnh cao nhân sinh luôn cũng nên!
Nàng cười tủm tỉm hỏi:
“Lão nhân gia, mấy cái lò luyện đan này bán thế nào vậy ạ?”
Lão đầu liếc nàng một cái, tu một ngụm rượu, lạnh nhạt nói:
“Lò ta chỉ bán cho người có duyên, ta với cô nương không có duyên, mời đi cho!”
Phượng Khê: “……”
Nàng lặng lẽ lôi ra một hồ lô rượu, mở nắp, đưa ra trước mặt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-424.html.]
“Lão gia tử, bây giờ có duyên chưa ạ?”
Lão đầu nuốt nước miếng, nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ.
Phượng Khê liền lôi thêm một con gà quay, vừa cắn vừa tu rượu, còn chép miệng khen lấy khen để.
Lão đầu lập tức mở choàng mắt, nổi giận quát:
“Cô nương cố ý phải không? Đừng có quấy nhiễu ta làm ăn, mau đi cho khuất mắt!”
Phượng Khê thở dài:
“Thôi được, nếu lão nhân gia không muốn bán thì ta đành đi tìm chỗ khác xem vậy. Vừa rồi có thất lễ, coi như chút rượu và gà quay này là tạ lỗi.”
Nói đoạn, nàng đặt hẳn một hồ lô rượu cùng một gói gà quay được bọc giấy dầu lên quầy, rồi kéo Quân Văn rời đi.
Lão đầu thấy hai người đi xa, liền vội vã chụp lấy hồ lô, tu một ngụm, mặt đầy say sưa.
Người thì chẳng ra sao, nhưng rượu thì ra gì phết!
editor: bemeobosua
Phượng Khê và Quân Văn đang đi tiếp thì một tên cao gầy ló đầu ra nói:
“Nhị vị muốn mua lò luyện đan? Hay là qua tiệm chúng tôi xem thử, ngay phía trước thôi!”
Phượng Khê lúc nãy đã thấy kẻ này lấp ló thò đầu rình mò cạnh sạp lão đầu, có vẻ chuyên kiếm khách từ lão kia.
Nghĩ bụng, đi xem cũng được, dù sao cửa hàng thì giá có thể đắt hơn chút, nhưng kiểu dáng chắc đa dạng hơn.
Vì vậy nàng gật đầu: “Được.”
Tên cao gầy thấy nàng đồng ý thì mừng ra mặt:
“Tiệm bọn tôi kiểu dáng phong phú, giá cả công bằng, tốt gấp trăm lần cái sạp của lão Sài kia!”
Phượng Khê tò mò hỏi:
“Vị tiền bối họ Sài đó là người thế nào?”
Gã nọ phì cười:
“Hắn ấy hả? Danh nhân của Thiên Quyền Phong đấy! Là phế vật nổi danh của Luyện Khí Các! Cả đời chưa từng luyện ra nổi một món đồ ra hồn!
Không chỉ vô dụng, lại còn lười và ham rượu!
Nghe nói tổ tiên hắn là luyện khí đại sư, nên Luyện Khí Các cũng khó lòng xóa tên, đành để hắn bày sạp, xử lý một số đồ thải loại.
Cho nên, đừng bao giờ mua đồ chỗ hắn, kẻo rước về mà hối không kịp!”
Phượng Khê chớp mắt:
“Có khi nào… ông ấy cố ý giấu tài? Kỳ thực là luyện khí cao thủ?”
Tên kia cười phá lên:
“Cô nương đọc thoại bản nhiều quá rồi đó! Thấy lão đầu rách rưới là tưởng cao nhân ẩn thế à?
Hắn là phế vật thứ thật, tửu quỷ thật, sống tới giờ mà còn chưa kết đan đâu!
Có lần không có tiền mua rượu, chạy tới Trảm Hoàn Hải nhặt đồ, ai dè phế quá uống nhầm một ngụm nước, suýt nữa ch.ết đuối!
Từ đó mới nhớ đời, chẳng dám bén mảng tới đó nữa!”
Phượng Khê nghe vậy, trong lòng càng chắc nịch một điều, lão đầu kia chính là kiểu "ẩn sĩ quét rác" trong truyền thuyết!
Bởi vì chủ đạo là đánh ngược tâm lý đó chứ!