Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 426

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:54:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

426. Phượng Khê đang lướt vù vù dưới đáy biển, vừa ngắm cảnh vừa du ngoạn

Tuy lúc này sóng to gió lớn, nhưng khu nước cạn cũng không đến nỗi quá nguy hiểm. Không ít người liền tranh thủ nhảy xuống nhặt hời.

Phượng Khê với Quân Văn nghĩ bụng: đã đến đây rồi mà không tham gia một chút thì chẳng hợp đạo lý, thế là hai người cũng lon ton chạy tới khu nước cạn kiếm đồ.

Dù là khu nước cạn nhưng cũng sâu gần một trượng, dưới đáy nước bị dòng chảy cuốn xuống đủ thứ linh tinh, nhưng phần lớn đều là mấy món không mấy giá trị.

Ví dụ như vài vỏ sò, ít rong biển, thỉnh thoảng còn có thể thấy mấy con cá con lượn qua.

Trong lúc ấy, Lôi Kiếp, kẻ đang trốn trong mái tóc Phượng Khê vẫn ngủ khò ngon lành, vì cảm thấy mọi chuyện quá nhàm chán.

Nhưng rồi... xoẹt một cái!

Một con cá nhỏ xui xẻo vừa bơi tới gần Phượng Khê liền bị Lôi Kiếp đánh điện một phát, lập tức trợn trắng lật bụng.

Lôi Kiếp thầm đắc ý: "Ha! Đúng là ta lợi hại mà!", nó còn xoắn mình tạo thành sóng điện như biểu diễn nghệ thuật vậy.

Phượng Khê: "…… Ngươi có đúng mỗi chiêu này thôi đó hả?"

Lúc đầu nàng với Quân Văn còn thấy việc mò đồ dưới nước khá mới mẻ, nhưng chỉ nhặt được vài ba món linh tinh thì liền hết hứng.

Đang tính gọi Quân Văn lên bờ, Phượng Khê bỗng nhận được tin nhắn truyền thần thức từ đôi giày Lược Nguyệt Đạp Vân.

Tuy giày không biết nói, nhưng Phượng Khê cũng đoán được ý nó muốn ra ngoài vận động tí cho đỡ cuồng chân.

Thấy đôi giày này dạo gần đây ngoan ngoãn, lại muốn kiểm tra xem nó có tác dụng gì dưới nước không, nàng liền lấy nó ra khỏi nhẫn trữ vật.

Vừa lấy ra là đôi giày tự động gắn vào chân nàng.

Sau đó thì...

Vèo!!!

Phượng Khê bị phóng thẳng ra ngoài như pháo thăng thiên!

Quân Văn chỉ kịp thấy một làn nước b.ắ.n lên rồi không còn gì nữa. Muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp, vì sư muội nhà mình đã... bốc hơi.

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được sự vất vả của sư phụ.

Có một sư muội như vậy, đúng là không để người ta bớt lo một ngày nào!

Thi thoảng lại gây chuyện!

Rất nhiều đệ tử bên dưới cũng nhìn thấy Phượng Khê, chính xác hơn là nhìn thấy một vật thể không xác định lao vèo qua người họ như một tia chớp.

Cả đám hoảng hồn: "Gì nhanh dữ vậy? Không lẽ là hải thú cấp cao?!"

Dù nói rằng hải thú cấp cao sẽ không lặn vào vùng nước cạn, nhưng cũng không chắc à nha!

Thế là cả đám hoảng loạn bò lên bờ tránh nạn.

Còn Quân Văn thì... trời thương. Đám kia vừa bỏ chạy, hắn liền tha hồ xuống nước cạn nhặt đồ không ai tranh.

Tuy mấy món vớ được không có gì đáng giá, nhưng... nhiều nha!

Trong khi đó, Phượng Khê đang lướt vèo vèo dưới đáy biển, vừa bay vừa ngắm cảnh.

Nàng điều khiển đôi giày lướt nước lao thẳng về phía thượng lưu, muốn xem thử cái biển này rốt cuộc kết nối từ đâu mà nước tuôn về.

Giày cũng coi như biết nghe lời, nàng bảo đi đâu thì nó chạy tới đó.

Chỉ tội... thỉnh thoảng nó hay quẹo ngang làm việc riêng.

Thấy con hải thú cấp thấp nào lượn qua là liền xông tới đạp người ta hai phát.

Gặp vỏ sò nào là đá bay ra xa ngàn dặm, không thèm để yên cho ai.

Phượng Khê thấy thế cũng mặc kệ, dù sao bọn Càn Khôn cũng sẽ ghi tên nó vào sổ đen, sau này từ từ tính nợ!

Càng đi lên trên, dòng nước càng mạnh. May mà có ủng thần đi kèm, chứ không thì một bước cũng khó mà dời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-426.html.]

Nửa canh giờ sau, nàng phát hiện phía trước đã biến thành sông ngầm.

Vừa định lướt tiếp thì da đầu bỗng lạnh toát, Phượng Khê phản ứng theo bản năng: quay đầu bỏ chạy!

Đôi giày rất hiểu chuyện, lập tức phóng nàng đi một phát xa mấy chục trượng!

Quay đầu lại nhìn, nàng thấy ở đoạn tiếp giáp giữa sông ngầm và Minh Hà, có hàng chục xúc tu to như xà nhà vươn ra, mỗi cái đều mọc một con mắt đỏ au, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nàng!

Kỳ lạ là... nó không đuổi theo, chỉ đứng yên múa vòi.

Phượng Khê run rẩy: "Ủa... cái kiểu múa này là đang canh cửa à?"

Vì không rõ lai lịch của vùng Trảm Hoàn Hải này, Phượng Khê quyết định: tạm thời không dại dột! Nhỡ đâu mình tốt bụng muốn vào xem mà thành phá rối, lỡ người ta đổi tên biển thành Trảm Ưu Hải thì lại khổ.

Đang nghĩ vẩn vơ, dưới lớp cát đột nhiên có một cái bóng đen phóng lên tấn công nàng!

Giày lập tức tăng tốc, kéo nàng né đòn thần sầu!

Phượng Khê kịp nhìn rõ là một con Ngư Lạc Cuồng Bạo dài hơn mười trượng!

Loài này là ác mộng của biết bao người, là hải thú Hóa Thần trung kỳ, có thể phóng điện liên tục, điện phát nào là chế.t người phát nấy!

Phượng Khê còn chưa kịp làm gì, thì Lôi Kiếp núp trong tóc đã... lén bò ra, quấn lấy cổ tay nàng.

Lôi Kiếp suýt nữa nhảy cẫng vì vui!

editor: bemeobosua

Trước đó bị hao điện lực mà chưa biết nạp lại thế nào, ai ngờ có cá điện tự chạy tới nộp đồ ăn!

Nó thầm nhủ: “Khó trách Phượng cẩu nói Lang Ẩn Uyên không tệ, quả nhiên là chỗ tốt, hải thú nơi này cũng biết điều ghê!”

Phượng Khê nhìn thấy Lôi Kiếp hành động là hiểu ngay ý nó, liền đứng lại không chạy nữa.

Nàng nhìn về phía con cá:

“Tiểu cá chạch, ngươi mà cũng muốn đuổi gi.ết ta?

Ngươi tưởng ngươi điện phát là ta ch.ết chắc?

Ngươi có biết ta là ai không? Ta là chủ nhân của lôi điện đó nha!”

Lôi Kiếp: “……”

(Ngươi là thú cưng của lôi điện mới đúng!)

Con cá kia thì khỏi nói, nghe nàng lảm nhảm là nổi khùng, phóng một tia sét thẳng tới mặt nàng!

Phượng Khê giơ tay, hoặc đúng hơn là Lôi Kiếp đớp sạch.

Phượng Khê cười nhạt:

“Yếu thế? Tiếp phát nữa xem nào!”

Cá chạch càng điên tiết, phóng một chuỗi sét tê tái trời đất nhưng vô dụng.

Phượng Khê vẫn tung tăng, còn cá thì… đuối luôn.

Nó ngơ ngác: “Ủa? Sao nàng không bị gì hết vậy? Chẳng lẽ nàng thật sự là chủ nhân của lôi điện???”

Nghĩ tới đây là nó quay đầu bỏ chạy!

Lôi Kiếp ăn chưa no, lập tức thúc Phượng Khê đuổi theo.

Phượng Khê cũng rượt theo liền, khiến Lôi Kiếp vừa lòng vô cùng:

“Phượng cẩu biết nghe lời ghê!”

Nhưng nào ngờ Phượng Khê không phải vì nghe lời.

Nàng đang muốn moi chút tin từ con cá đó, mới đuổi theo không buông.

Không thể không nói, đây là một hiểu lầm vô cùng hoàn mỹ.

Loading...