428. Nghe nói cá sống cắt lát hương vị không tồi
Sau khi đám người Dạ Tuân lên bờ, lập tức truyền tin cho các vị trưởng lão của các phong, báo rằng tại Trảm Hoàn Hải xuất hiện một con hải thú Hóa Thần trung kỳ, khẩn cầu các trưởng lão mau chóng đến tiếp viện.
Lúc này, Quân Văn cũng vừa mới lên bờ, nghe Đào Song Lâm và những người khác bàn luận, liền vội vàng chạy đi báo tin.
Hắn chỉ có cách liên lạc với Nam Cung trưởng lão và Hoa trưởng lão, nhưng hai người kia nếu chịu gọi người thì gọi được khối người!
Vì vậy, bờ biển Trảm Hoàn chẳng mấy chốc đã biến thành hội nghị trưởng lão dã chiến.
Chỉ thấy các trưởng lão giống như sủi cảo nhảy vào nồi, từng người một lần lượt lao xuống mặt biển Trảm Hoàn.
Thế nhưng, tìm suốt một vòng lớn vẫn chẳng thấy bóng dáng Phượng Khê đâu, đám Ngư Lạc Cuồng Bạo mà Dạ Tuân nhắc đến cũng không thấy, đến cá mập cũng chẳng có nổi một con!
Ngô trưởng lão của Thiên Quyền phong lên tiếng:
“Chẳng lẽ cái con bé Huyết Vô Ưu kia bị Ngư Lạc Cuồng Bạo nuốt mất rồi? Sau đó cá lại bơi về biển sâu, nên giờ mới không thấy gì cả.”
Hoa trưởng lão giận dữ mắng:
“Nuốt cái đầu ngươi ấy! Không nghe Dạ Tuân nói à? Con Ngư Lạc Cuồng Bạo đó bị nha đầu kia hành đến như ch.ó rơi xuống giếng còn gì?!
Nó mà có gan nuốt nàng chắc?!”
Tử trưởng lão cũng bực bội nói: “Không biết thì câm miệng đi! Nói xui xẻo cái gì thế không biết!”
Ngô trưởng lão: “……”
Ta chỉ nói một giả thiết thôi mà, các người uống nhầm thuốc hết rồi à? Sao ai nấy đều hỏa khí ngút trời thế?!
Túy trưởng lão sợ mấy người cãi lộn, vội vàng hòa giải:
“Nha đầu đó mệnh lớn phúc dày, chắc chắn không có chuyện gì đâu!
Chúng ta chia nhau tìm lại đi, biết đâu còn sót chỗ nào chưa kiểm tra.”
Vậy là đám trưởng lão lại tiếp tục tản ra tìm kiếm.
Lúc này, ven bờ đã tụ tập một đám người.
Không ít người nhỏ giọng bàn tán:
“Huyết Vô Ưu này đúng là biết gây chú ý thật đấy, vậy mà lôi được cả đám trưởng lão ra cứu mình.”
“Ngươi cũng phải nghĩ nàng là Thánh cô của Huyết Ma tộc, nếu xảy ra chuyện ở chỗ Lang Ẩn Uyên chúng ta cũng khó ăn nói với bọn họ.”
“Đừng nói bừa, thân phận Thánh cô gì đó cũng chỉ là danh nghĩa, mấu chốt là nàng đã gián tiếp cứu mấy vị thân truyền đệ tử, nên trưởng lão mới ra sức thế thôi.”
……
Không biết từ khi nào, lão Sài, người từng xém bị ch.ết đuối ở đây, cũng xách hồ lô rượu và đùi gà thong thả đi tới, híp mắt nhìn sóng nước nhấp nhô.
Có người thấy hắn thì trêu:
“Lão Sài! Không phải từ lần suýt c.h.ế.t đuối trước ngươi chẳng dám bén mảng tới đây nữa à? Hôm nay lại mò đến làm gì?”
“Đúng đấy, tốt nhất ngươi nên đứng xa xa ra, coi chừng sóng lại cuốn ngươi đi!”
“Có cuốn đi cũng chẳng sao, dưới biển giờ toàn trưởng lão, vớt lên không thành vấn đề, ha ha!”
……
Đối mặt những lời giễu cợt, lão Sài cũng chẳng để tâm, tìm một chỗ trống ngồi bệt xuống, vừa ăn thịt vừa uống rượu, hưởng thụ ra mặt.
Ăn xong đùi gà, hắn tiện tay ném luôn cái xương xuống mặt biển Trảm Hoàn.
Ngay lúc đó, trong dòng ngầm phía dưới, một cái vòi của quái vật vốn đang thò lên lập tức rụt trở lại vì sợ!
Cách nơi đó khoảng mười dặm, Ngư Lạc Cuồng Bạo đang húc điên cuồng vào một kết giới trong suốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-428.html.]
Nửa canh giờ trước, Phượng Khê suýt nữa chạm được cái đuôi của nó, ai ngờ cả hai đột ngột bị hút vào trong một kết giới.
Cảnh vật bên trong kết giới lại cực kỳ đẹp đẽ, toàn là san hô ngũ sắc rực rỡ.
Ngư Lạc Cuồng Bạo đắc ý muốn ch/ết!
Nó đã biết nơi đây có kết giới, nên cố tình dụ Phượng Khê vào.
Điện lưu của nó không bị ảnh hưởng ở đây, nhưng đám Ma tộc sẽ bị phong ấn tu vi.
Cái nha đầu đáng ghét, biến thái, không có tu vi này sẽ chẳng là gì hết!
Nó muốn điện nàng thành thịt cá khô luôn!
editor: bemeobosua
Nghĩ sao làm vậy, từng tia điện xẹt thẳng tới Phượng Khê.
Kết quả, Lôi Kiếp lại đang hưởng thụ cực kỳ!
Nó còn quyết định sau này để Phượng cẩu thu mình làm sủng vật, không có việc gì thì nạp điện một cái cho đã.
Nó thấy mỹ mãn, nhưng Ngư Lạc Cuồng Bạo thì muốn đóng cửa tâm hồn.
Biến thái kiểu gì mà điện mãi chẳng sao?!
Phượng Khê thấy điện của nó ngày càng yếu, biết ngay nó sắp hết pin.
Nàng rút ra một con d.a.o găm, cười tươi rói:
“Bơi lâu như vậy, ta cũng đói bụng rồi. Nghe nói cá sống thái lát ăn ngon lắm. Ngươi thấy phần nào của ngươi là thịt tươi nhất?”
Ngư Lạc Cuồng Bạo suýt nữa tức đến trợn trắng mắt!
Nó rống lên giận dữ!
Tiếc là âm thanh đó chẳng có chút uy h.i.ế.p nào với Phượng Khê, chẳng qua là giận mà bất lực thôi.
Cá chạch đành phải húc đầu vào kết giới điên cuồng, muốn phá vỡ rồi chạy trốn.
Nhưng vào dễ chứ ra thì khó, húc nửa ngày cũng chẳng thấy kết giới suy chuyển.
Ngư Lạc Cuồng Bạo thấy mình đúng là xui xẻo!
Không những không chiếm được chút lợi, mà còn tự đưa đầu vào rọ.
May mà Phượng Khê không thật sự đi cắt thịt nó, mà lại quay sang nhặt đống san hô.
Những thứ này toàn là bảo vật, tùy tiện lấy một nhánh ra bán cũng kiếm được đống lớn ở Ma Giới!
Cho nên, nàng còn phải cảm ơn cá chạch một cái thật đàng hoàng!
Phượng Khê thu nhặt san hô đầy đủ xong, mới quay sang nói với nó:
“Được rồi, cái đầu cá ngu xuẩn của ngươi có đập vỡ cũng chẳng phá nổi kết giới đâu, chi bằng chúng ta nói chuyện đi!”
Cá chạch chẳng thèm đáp, tiếp tục húc.
Dù húc đến hoa mắt chóng mặt cũng không chịu dừng.
“Tiểu cá chạch, đừng có cứng đầu nữa!
Giờ hai ta tạm thời cùng một thuyền, chỉ có hợp sức mới thoát được.
Nhưng ta không yên tâm ngươi, mà ngươi cũng không yên tâm ta.
Chi bằng chúng ta lập khế ước tạm thời, sau khi ra ngoài ta liền giải trừ.
Ngươi không tin thì được, ta thề ngay tại chỗ, ma thần chứng giám, ta – Huyết Vô Ưu…”