Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-06-14 10:56:12
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

43. Đồ đệ của ta trời sinh đã mang điềm lành

Phượng Khê thực ra chỉ buột miệng nói chơi, chứ nếu thiệt sự đốt luôn chòm râu còn sót lại của trưởng lão Đoan Mộc, e rằng lão nhân gia kia phải phát điên mất!

Nàng đảo tròng mắt một vòng, liền có kế.

Rồi cứ thế mà vừa chạy vừa hí hửng đi tìm sư phụ Tiêu Bách Đạo.

Tiêu Bách Đạo lúc này đầu đầy sầu não, Huyền Thiên Tông vừa mới bị sự cố “rùa đen nhỏ” vẽ lên Vạn Kiếm Bích, chuyện truyền khắp Bắc Vực Tu Tiên giới, thật sự là mất hết thể diện!

Điều khiến hắn đau đầu hơn cả chính là—kẻ kia có thể thần không hay, quỷ không biết mà lẻn vào Vạn Kiếm Bích, ung dung vẽ một con rùa… thế thì sau này muốn làm chuyện gì khác trong tông, chẳng phải cũng dễ như trở bàn tay?!

Tra đi tra lại vẫn không lần ra manh mối.

Thấy Phượng Khê bước vào, hắn vẫn không quên hỏi han:

“Ngươi ở phụ động không bị thương gì chứ? Đứa nhỏ này nghịch ngợm quá rồi, sao lại thiêu râu của trưởng lão Đoan Mộc? Lại bị Tiểu Ngũ xúi giục phải không?”

Quân Văn: “……”

Khi ấy ta còn bị giam trong Vạn Kiếm Động, cái nồi kia cũng đổ lên đầu ta được sao? Sư phụ, người thiên vị quá rồi đó!

Thật ra, Tiêu Bách Đạo nói vậy cũng là bởi yêu thương nên trách mắng, Quân Văn tuy thiên phú cao nhất trong đám đồ đệ của hắn, nhưng lại cà lơ phất phơ, tu hành lười nhác, thành ra tu vi cứ dậm chân tại chỗ.

Phượng Khê vội đỡ lời cho ngũ sư huynh, sau đó chắp tay nói:

“Sư phụ, con biết người đang vì chuyện hình vẽ trên Vạn Kiếm Bích mà phiền lòng đúng không? Người giao chuyện này cho con đi, con đảm bảo sẽ tra rõ ràng đầu đuôi cho người!”

Tiêu Bách Đạo nghe vậy thì thật sự đồng ý.

Một là bởi vì—lúc tuyệt vọng, người ta sẽ thử mọi cách. Hai là vì kể từ ngày Phượng Khê nhập môn đến nay, mỗi lần nàng ra tay bày mưu đều mang lại hiệu quả kỳ diệu.

Thế là, Phượng Khê cầm chưởng môn lệnh bài, nghênh ngang tiến vào phụ động… để xóa sạch chứng cứ.

Quân Văn: “……”

Phượng Khê lau sạch hết mấy con rùa nhỏ vẽ trên vách động, rồi bảo Quân Văn ra ngoài dò la tình hình.

Quả nhiên, trên Vạn Kiếm Bích cũng đã không còn “dấu vết phạm tội”.

Phượng Khê chớp chớp mắt, dùng tay trái vẽ tám chữ lớn trên vách động:

“Trừ ma vệ đạo, Huyền Vũ chúc phúc.”

Chẳng bao lâu Quân Văn quay về báo cáo: “Tiểu sư muội, trên Vạn Kiếm Bích chỉ hiện ra bốn chữ ‘Huyền Vũ chúc phúc’, còn bốn chữ ‘Trừ ma vệ đạo’ thì không thấy.”

Phượng Khê cũng không lấy gì làm lạ, dùng phấn nghiền nát che lại toàn bộ, che đến mức không thấy chút dấu vết nào, rồi cùng Quân Văn rời khỏi phụ động.

Lúc này, toàn bộ Huyền Thiên Tông đã nổ tung như cái chảo lửa!

Ban đầu ai nấy đều cho rằng “rùa đen nhỏ” là một sự vũ nhục trắng trợn!

Giờ đây thì—“Huyền Vũ chúc phúc”? Đó chính là trời giáng phúc vận nha!

Thì ra lỗi là ở bọn họ quá hẹp hòi!

Hóa ra hình vẽ trên Vạn Kiếm Bích không phải rùa bậy, mà là thần thú Huyền Vũ!

Nói thật thì người Huyền Thiên Tông cũng chẳng phải dễ bị lừa, chỉ là Vạn Kiếm Bích có kiếm thế tầng tầng lớp lớp, còn phong ấn linh kiếm, người thường căn bản không tới gần nổi.

Vậy nên, nếu nói đây là thần tích, chẳng ai dám phản bác!

Phượng Khê ban đầu còn định bịa ra một đống lý do để chối, ai ngờ chưa kịp dùng thì đã chẳng cần tới.

Tiêu Bách Đạo vuốt đầu nàng, cười hớn hở:

“Đồ nhi của ta quả thật là điềm lành!”

Bốn vị phong chủ cùng các trưởng lão cũng gật đầu đồng ý.

Phượng Khê quả là không thể xem thường, mới chỉ đi một vòng trong Vạn Kiếm Động và phụ động thôi mà thần tích đã ứng hiện rõ ràng!

Ngay cả Đoan Mộc trưởng lão bị đốt râu mà cũng cảm thấy… mình c.h.ế.t cũng xứng đáng!

Ai mà biết được, có khi chính nhờ Phượng Khê tiến vào phụ động nên thần tích mới xuất hiện ấy chứ?

Phải nói, theo một nghĩa nào đó thì lời này là sự thật!

Cùng lúc đó, cách Huyền Thiên Tông mấy ngàn dặm, một chiếc phi thuyền đang vội đổi hướng.

Trong khoang thuyền, ba vị chưởng môn sắc mặt đen như đáy nồi.

Vốn dĩ họ tụ họp với nhau, lập hội đến Huyền Thiên Tông… chế nhạo cho đã miệng.

Ai ngờ—“tiểu vương bát” biến thành Huyền Vũ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-43.html.]

Quá đáng! Thật sự là quá đáng mà!!!

Phía bên kia, ba vị chưởng môn vốn định hợp đoàn kéo sang Huyền Thiên Tông làm một màn "tụ tập chê cười", kết quả hiện giờ chỉ đành… nửa đường quay đầu.

Ngự Thú Môn chưởng môn – Hồ Vạn Khuê thở dài một tiếng:

“Tiếc thay, Huyền Thiên Tông thu được Phượng Khê, đúng là vận khí nghịch thiên. Biết vậy hôm đó ta đã sớm ra tay, đem tiểu nha đầu kia chiêu mộ vào tông môn rồi.”

Vạn Kiếm Tông chưởng môn – Lộ Chấn Khoan cũng gật gù đồng cảm:

“Đúng đó, nhìn con bé thông minh lanh lợi, số phận lại không tầm thường, ta mà biết trước thì hôm ấy dù có phải cướp cũng phải cướp cho bằng được!”

Nghe hai người nói vậy, chưởng môn Hỗn Nguyên Tông – Bách Lí Mộ Trần liền thấy khó chịu, hừ lạnh một tiếng:

“Vận khí tốt? Chẳng qua là Tiêu Bách Đạo nâng đỡ nàng ta, đem nàng dát vàng lên mặt thôi! Nếu thực sự có thiên phú thì khi xưa cũng đâu đến mức đan điền nát bét suýt không giữ được mạng.

Huống chi, tu chân giới này coi trọng thực lực. Phượng Khê hiện tại chẳng qua là một luyện khí kỳ tiểu phế vật, nhắc tới làm gì cho mất mặt!”

Lộ Chấn Khoan với Hồ Vạn Khuê đưa mắt nhìn nhau, không nói gì, nhưng trong lòng cùng thầm nghĩ:

“Nhị đồ đệ ngươi tu vi cao thật đấy, Trúc Cơ tầng sáu mà sao vẫn bị tiểu nha đầu kia chơi cho một trận sống không bằng chết? Ngươi nói tiếp nữa là ta cười thật đó!”

Chê cười làm gì, chê xong lại tự mình đỏ mặt.

Thế là, cả ba người chuyển đề tài.

Cùng lúc ấy ở Huyền Thiên Tông.

Phượng Khê liên tục hắt xì hai cái, lầu bầu:

“Ai ở sau lưng mắng ta vậy hả?”

Tuy hiện tại đã thuận lợi hóa giải vụ "tiểu vương bát" thành "Huyền Vũ thần tích", nhưng trong lòng nàng lại càng thêm thấp thỏm.

Nàng bảo Ngũ sư huynh lên vách đá viết chữ, chữ kia rõ ràng viết tám chữ "Trừ ma vệ đạo, Huyền Vũ chúc phúc", thế mà chỉ hiện ra có bốn chữ sau!

Còn nàng viết chữ, vẽ bậy cái gì, thì lại hiện đủ!

Này là vì sao?

Nghĩ thế nào cũng không ra, nàng chỉ biết... không ổn.

Ngay lúc đó, tiểu hắc cầu – trong thức hải lên tiếng:

“Ngươi còn tâm tư ngồi suy với ngẫm à? Theo ta thấy, mạng nhỏ của ngươi tám phần sắp chơi xong rồi!”

Nói xong, nó liền nín thinh, đợi được nịnh nọt.

Phượng Khê cười lạnh:

“Có chuyện thì nói, có rắm thì thả! Lại quanh co lòng vòng, ta cắt thần thức ngươi luôn, để ngươi ngồi chơi xơi nước trong đầu ta một mình cho vui.”

Tiểu hắc cầu bị khí thế đè bẹp, ngoan ngoãn khai thật:

“Còn cần ta nói sao? Ngươi trước đây phát cuồng, chẳng phải do ba cây linh căn trong đan điền đánh nhau đấy ư?

Lần trước là nhẹ, lần sau không khéo thì thành kẻ điên thật! Tên Phượng Khê cũng khỏi dùng, đổi luôn thành Điên Khê đi cho tiện!”

Phượng Khê: “……”

Phượng Khê đương nhiên nhớ rõ vụ phát cuồng nọ, tuy khi ấy linh lực tăng vọt nhưng trạng thái thì quá đáng sợ. Tiểu hắc cầu nói không sai – nếu còn tiếp tục thế này, nàng rất có thể thật sự… không cứu nổi.

Vấn đề là: Giải quyết kiểu gì?

Nàng đang suy nghĩ, tiểu hắc cầu lại tự đắc nói tiếp:

“Ngươi biết tại sao ba cây linh căn lại đánh nhau không? Vì chúng nó tranh địa bàn đó!

Muốn giải quyết triệt để, chỉ có một cách: mau chóng tu ra hai cây linh căn còn lại! Năm cây tụ đủ, ai tranh ai nữa? Mỗi đứa một góc, chia đều mà ở, thế là yên chuyện.”

Nó lại hừ mũi:

“Nếu ngươi sớm gặp ta, ta đã cản ngươi tu cái công pháp rách nát kia rồi! Chỗ tốt chưa thấy, tai hoạ thấy rõ rành rành! Ngươi là bị quyển sách kia hố thảm!”

Phượng Khê giật mình:

“Ngươi nói… ngọc giản trong thức hải ta là… một quyển sách?!”

Tiểu hắc cầu kinh hãi:

“Chứ gì nữa! Ngươi không biết thật hả?

Trời ạ, ta còn tưởng ngươi cái gì cũng biết chứ! Hóa ra ngươi mù mờ vậy luôn hả?!”

Phượng Khê: “……”

Con hàng này học thói mỏ hỗn từ đâu ra thế không biết…

Loading...