430. Lễ của huynh có hơi nhẹ rồi đó.
Sau khi cưỡi đôi giày “Lược Nguyệt Đạp Vân” chạy vòng vòng như bay trong biển hơn một canh giờ, cuối cùng Phượng Khê mới chịu dừng lại.
Nàng không để ý đến đôi giày nữa, từ tốn bơi lên bờ.
Quân Văn vội vã chạy đến, giúp nàng gỡ đống rong biển dính đầy trên người xuống. Tội nghiệp tiểu sư muội, cả người bị quấn như bánh chưng sắp đem cúng ông Công ông Táo!
Chờ Phượng Khê rửa sạch đám rong biển xong, các vị trưởng lão cũng lần lượt lên bờ.
Phượng Khê vội vàng chạy tới, cúi đầu cảm tạ từng người một, lễ phép không để sót ai.
Không cần biết quen hay không, nàng đã nhờ Hoa trưởng lão dẫn mình ra mặt rồi, không thể làm mất mặt được.
Hoa trưởng lão tuy cảm thấy nha đầu này chắc chắn có mưu mô gì đó, nhưng vẫn nhiệt tình dắt đi giới thiệu.
Nói cho cùng, mấy trưởng lão đều thấy hơi áy náy. Lúc nãy nhìn trò vui thì chăm chăm, nhưng ra tay giúp đỡ thì... không ai nhúc nhích.
Túy trưởng lão lên tiếng đầu tiên:
“Ta nghe mấy đứa Dạ Tuân nói, ngươi từng rượt đuổi một con Ngư Lạc Cuồng Bạo? Chuyện đó là sao? Con cá đó đâu rồi?”
Vấn đề này khiến không ít người dựng cả tai lên hóng.
Phượng Khê cười khan hai tiếng:
“Chuyện là như này… hơi hiểu lầm tí thôi.
Ban đầu ta với ca ca nhảy xuống biển, đang vớt đồ trong vùng nước cạn kiếm chút lời, ai ngờ đôi giày Lược Nguyệt Đạp Vân kia tự nhiên nổi điên, kéo ta chạy như trâu lồng!
Giữa đường đụng ngay con Ngư Lạc Cuồng Bạo đó, ta mém xỉu tại chỗ!
Cơ mà ai mà ngờ, lúc ta vô tình phát ra một tí ma khí kiểu 'Lôi Kiếp', con cá đó lại quay đầu bỏ chạy!
Ta vừa sợ vừa mừng, đang tính chuồn lẹ thì đôi giày kia lại nhất quyết không cho.
Vậy là ta đành giả bộ mạnh mẽ, làm như muốn rượt nó gi.ết bằng được.
Chắc nó sợ quá phát rồ, bị ta dí chạy thê thảm như ch.ó nhà có tang rồi biến luôn!”
Lúc này, Quân Văn chen vào phụ hoạ ngay:
“Tiểu muội, có khi nào là vì muội được Ma Thần ban phúc, nên khi phát ra Lôi Kiếp thì con cá chạch đó mới sợ đến mức bỏ chạy không ngoái đầu?”
Phượng Khê âm thầm tặng Ngũ sư huynh một cái “like” toàn diện 360 độ không góc ch.ết!
Ngũ sư huynh giờ không cần ra hiệu cũng biết phụ diễn đúng ý nàng rồi!
Túy trưởng lão giật mình:
“Ý ngươi là… ma khí ngươi phát ra lại hóa thành Lôi Kiếp? Lại còn từng được Ma Thần ban phúc?”
Phượng Khê gật gù:
“Vâng! Khi xưa gia gia ta không phải gia gia hiện tại, mà là thân gia gia, Huyết Thiên Tuyệt dẫn ta về Bàn Thành, ta đã được Ma Thần ban phúc.
Lúc đầu ta chỉ dùng ma khí tạo ra một thanh kiếm thôi, nhưng sau khi được chúc phúc thì nó biến thành Lôi Kiếp luôn.
Sau đó, trong bí cảnh Huyết gia, ta lại được ban phúc lần nữa, trên cổ tay còn hiện lên một dấu ấn Lôi Kiếp, nhưng sau lại biến mất.”
Vừa nghe đến đây, xung quanh lập tức vang lên tiếng hít hà kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-430.html.]
Mấy vị trưởng lão bắt đầu tự động não bổ đủ kiểu, đưa ra giả thuyết cực kỳ hợp lý:
Ngư Lạc Cuồng Bạo tuy là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, nhưng sức mạnh chủ yếu dựa vào điện lưu. Nó thấy Huyết Vô Ưu có thể dùng ma khí hóa thành Lôi Kiếp, nghĩ rằng công kích của mình vô dụng.
Thêm nữa, Huyết Vô Ưu cưỡi giày bay nhanh như gió, nó tưởng nàng đã ẩn giấu tu vi, thực lực thật sự là đại năng Hóa Thần kỳ.
Sau đó nàng còn đuổi theo mãi không buông, nó sợ quá tưởng nàng muốn diệt tận gốc, hoảng loạn như ch.ó mất chủ, đành phải chuồn.
Phượng Khê vốn còn định bịa thêm vài câu, nhưng nhìn tình hình này thì khỏi cần, vì não bọn họ tự chạy nhanh hơn cả giày nàng!
Mọi người bắt đầu dòm chằm chằm vào đôi giày của nàng. Đúng là tốc độ thần sầu, nhưng cũng quá dễ gây họa!
Tốt nhất nên thu hồi về Đa Bảo Các thì hơn.
Đôi giày cảm nhận được nguy hiểm, lập tức gửi thần thức truyền cho Phượng Khê một cảm xúc cầu xin tha thứ.
Phượng Khê đáp bằng thần thức:
“Tự cởi ra đi, ta sẽ giữ ngươi lại.”
Giày ngoan ngoãn tuột ra khỏi chân nàng. Phượng Khê thu nó vào nhẫn trữ vật.
Món đồ này tuy đôi lúc hơi tăng động, nhưng lúc then chốt vẫn rất có ích, tạm giữ lại cũng không thiệt.
Thấy nàng đã thu giày về, mọi người cũng thôi không nói gì thêm. Người ta đã tự thu, ép nữa thì mất duyên.
Lúc này, mấy thân truyền đệ tử như Đào Song Lâm cũng tới chào hỏi các trưởng lão.
Đám đệ tử này đều là bảo bối của các phong, nên mấy trưởng lão ai nấy đều nhận ra.
Thân truyền của Dao Quang Phong, Mục Uyển Uyển đi đến trước mặt Phượng Khê, tươi cười nói:
“Huyết Vô Ưu, cảm ơn ngươi đã cứu bọn ta. Đây là mấy tấm ma phù ta tự làm, tặng ngươi!
Sau này nếu cần gì, cứ tới Dao Quang Phong tìm ta.”
Phượng Khê khách sáo một chút rồi nhận lấy.
Tuy nàng cũng biết vẽ ma phù, nhưng chắc chắn không bằng mấy món chính tông Lang Ẩn Uyên chế tác, có cơ hội thì nghiên cứu thêm cũng tốt.
Sầm Tử Hằng của Ngọc Hành Phong cũng bước đến, nói vài câu cảm ơn, tặng nàng một bình đan dược.
Còn Dạ Tuân của Thiên Xu Phong thì đơn giản hơn, thẳng tay đưa luôn mười vạn ma tinh!
Phượng Khê lập tức tăng hảo cảm với huynh ấy lên cấp thiên đạo!
Những thân truyền khác cũng lần lượt tặng nàng lễ vật, ít thì tặng phù, nhiều thì ma tinh, đều có lòng cả.
Phượng Khê làm bộ từ chối đôi câu rồi nhận lấy, vì nếu không nhận thì dễ làm người ta thấy khó xử, sinh khoảng cách.
Trên đời này thứ khó xử nhất chính là ân tình, chi bằng rõ ràng sòng phẳng, sau không ai nợ ai.
Cuối cùng chỉ còn lại Đào Song Lâm của Thiên Quyền Phong.
Gã hơi ngại ngùng, nói với Phượng Khê:
“Dù ngươi không giúp, bọn ta cũng tự lo được, nhưng ngươi đã ra tay thì đây là chút quà, một món ma khí phòng ngự.”
Phượng Khê cong môi cười khẽ:
“Vậy ta cảm ơn huynh đã cảm ơn ta! Có điều… lễ này hơi nhẹ, huynh thêm mười vạn ma tinh nữa đi ha?”