Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 434
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:55:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
434. Ta thu đồ đệ
Đừng nhìn Tử trưởng lão lúc nào cũng ra vẻ thản nhiên, chứ trong lòng lão biết rõ, muốn giữ tiểu đồ đệ bảo bối này ở lại, khó, cực kỳ khó!
Hố mà Huyết Phệ Hoàn đào to lắm!
Đặc biệt là hai tấm lệnh bài Lang Ẩn Uyên kia… vẫn là lão lén trộm đi!
Huynh muội nhà họ Huyết giống như hai cái kim đ.â.m vào tim mọi người, khiến không ít người ngứa ngáy trong lòng.
Huyết Vô Ưu là thiên tài thì đúng rồi đó, nhưng trong Lang Ẩn Uyên này, thứ không thiếu nhất chính là thiên tài!
Huống hồ, thiên tài thì sao? Thiên tài là chắc chắn sẽ đi được lâu dài à?
Chưa chắc!
Người có tư chất xuất chúng nhiều vô số, cuối cùng cũng chẳng khác gì kẻ thường, lặng lẽ mà hết thời.
Dù trong lòng lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm nhiên, cười nói:
“Đồ nhi, chuyện ở lại trên đảo cứ giao cho vi sư lo!
Lùi một bước mà nói, dù bảy vị phong chủ không đồng ý cũng không sao, sau này mỗi ba tháng con cứ lên đảo một lần, nghỉ ngơi ba tháng rồi lại đi.
Một năm cũng có nửa năm ở trên đảo rồi.”
Phượng Khê: “……”
Ai nói Tử trưởng lão là người nhỏ mọn?
Cái đầu óc linh hoạt thế kia cơ mà!
Nàng cười tươi như hoa:
“Sư phụ à, chuyện này không cần vội. Dù sao cũng còn hai tháng nữa, tạm thời người đừng đi tìm mấy vị phong chủ.
Với lại, chuyện con bái người làm sư phụ… tạm thời cũng nên giữ kín, tránh cho có kẻ làm khó dễ.”
Tử trưởng lão gật đầu như giã tỏi.
Hiện giờ trong lòng lão, khoảng cách kính trọng Phượng Khê ít nhất cũng cao đến mười trượng rồi! Đừng nói mấy chuyện này, giờ mà tiểu đồ đệ nói muốn ăn cá long ngư vây tím, lão cũng sẵn sàng nhảy xuống hồ bắt cho bằng được!
Sư đồ hai người hàn huyên một hồi, Tử trưởng lão lại tiếp tục truyền thụ cho Phượng Khê thuật luyện đan.
Phượng Khê sợ dọa lão nên vẫn cẩn thận "giữ bài".
Chẳng hạn như, thật ra mấy loại đan dược Tử trưởng lão dạy nàng đều luyện được cả, nhưng lần nào cũng cố tình "luyện phế" một lò trước, đến lò thứ hai mới chịu thành công.
Dù như thế, Tử trưởng lão vẫn vui đến mức sắp bay lên được, miệng cười đến tận mang tai!
Có đồ đệ thế này, còn cầu chi hơn?
Truyền vài bài đan phương xong, Tử trưởng lão sợ bảo bối của mình mệt quá, liền cho nàng về nghỉ.
Trước khi đi còn đưa cho nàng 1 triệu ma tinh.
Ban đầu là định cho nàng hẳn một trăm triệu, mà Phượng Khê ngại nhận.
Từ chối nửa ngày, thấy Tử trưởng lão quyết tâm như đinh đóng cột, nàng mới chịu cầm 1 triệu.
Phượng Khê đi rồi, Tử trưởng lão trong phòng đi tới đi lui, kích động không thôi.
Đồ đệ bảo bối không cho khoe, nhưng mà không khoe ra ngoài thì khác gì mặc gấm đi đêm?!
Đúng rồi, có thể lén nói cho lão Túy một tiếng, dù sao lão ta cũng không tệ với tiểu Vô Ưu, cho biết một chút cũng chẳng sao.
Vả lại, cùng là luyện đan sư, hắn hiểu mình hơn!
Nghĩ vậy, Tử trưởng lão vội vàng chạy đi tìm Túy trưởng lão.
Túy trưởng lão đang đọc sách trong thư phòng, cửa thì mở, ngẩng đầu lên đã thấy Tử trưởng lão lao vào như gió.
Túy trưởng lão: “……”
Lão già này chẳng lẽ lại ăn nhầm đan dược gì, trúng độc lần nữa?!
Tử trưởng lão vừa vào, đã cười ha hả.
Cười đến mức Túy trưởng lão nổi da gà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-434.html.]
“Lão Túy à, ta thu đồ đệ rồi đó!”
Túy trưởng lão ngó bộ dáng phấn khích của lão, thầm nghĩ chắc lại phát bệnh rồi, bèn hỏi lấy lệ:
“Thật sao? Lại là thân truyền nào thế?”
Tử trưởng lão bĩu môi:
“Đám thân truyền kia á? Có đứa nào đáng để ta thu chứ?
Ta thu tiểu Vô Ưu làm đệ tử đó!
editor: bemeobosua
Còn là quan môn đệ tử!
Từ nay về sau, không thu thêm ai nữa!”
Túy trưởng lão nghe xong, càng cảm thấy đối phương phát điên rồi.
Huyết Vô Ưu thổi lửa giỏi thật, nhưng thổi lửa giỏi với luyện đan giỏi là hai chuyện khác nhau.
Huống chi, nha đầu đó định sẵn là sẽ không ở lại Lang Ẩn Uyên lâu, kẻ nào điên mới nhận nàng làm đệ tử chứ?
Đúng lúc này, Tử trưởng lão đưa cho hắn năm cái bình sứ, ý bảo mở ra xem.
Túy trưởng lão mở ra nhìn, toàn là mấy loại đan dược cấp thấp, nhưng… đều là thượng phẩm!
Hắn hơi khó hiểu, đan dược này đối với hắn và Tử trưởng lão thì dễ như trở bàn tay, có gì đáng khoe?
Tử trưởng lão chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lên, kiêu ngạo tuyên bố:
“Mấy lò đan dược này đều là đồ đệ bảo bối của ta luyện đó!
Mỗi loại chỉ thất bại một lò, lò thứ hai là thành công mười phần, lại còn toàn là thượng phẩm!
Ngươi nói xem, có đáng để thu không?!”
Túy trưởng lão càng nghe càng thấy không bình thường.
Đùa cái gì thế?!
Ngay cả cái lão Huyết Phệ Hoàn khốn nạn kia cũng chưa chắc làm được vậy, nàng mà làm được?
Tử trưởng lão thấy hắn không tin, liền hớn hở kể toàn bộ quá trình.
Tiếc rằng, Túy trưởng lão vẫn không tin, còn nhân tiện bắt mạch cho lão, sợ lão trúng độc càng ngày càng nặng.
Tử trưởng lão hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi:
“Không tin đúng không? Ngày mai sáng sớm ngươi cứ đến phòng luyện đan của ta, xem tận mắt là biết!”
Lão đi rồi, mặt mày tức tối.
Đã không được khoe, giờ khoe cũng chẳng ai tin, nghẹn ch.ết mất thôi!
Túy trưởng lão lắc đầu, dù không bắt được mạch có độc, vẫn thấy lão già kia rõ ràng là phát điên rồi.
Cùng lúc ấy, Phượng Khê bên này chẳng hề mệt chút nào. Đừng nói vài lò đan dược, có luyện thêm bảy tám mươi lò nữa cũng dư sức.
Thấy vẫn còn sớm, nàng thong thả đi bộ tới Luyện Khí Các của Thiên Quyền Phong.
Nơi đó không phải ai muốn vào cũng được, nên nàng báo là đến tìm Đào Song Lâm.
Đào Song Lâm là đệ tử của Thượng trưởng lão, mà Thượng trưởng lão lại là trưởng lão trông coi Luyện Khí Các, nên phần lớn thời gian y đều ở đây.
Nhận được tin, Đào Song Lâm suýt nữa tưởng mình nghe lầm.
Cái gì cơ?
Huyết Vô Ưu đến tìm hắn?
Hôm qua nàng mới đắc tội với hắn nặng như vậy, mà hôm nay còn dám chủ động tới?!
Tốt, tới cũng được!
Vừa đúng lúc để ta trút cơn tức giận hôm qua!
Nghĩ đến đây, Đào Song Lâm nghiến răng nghiến lợi đi ra cổng lớn Luyện Khí Các.