435. Đúng là tạo nghiệt mà
Phượng Khê từ xa đã vẫy tay rối rít, nhìn y như gặp lại cố nhân thân thiết.
Nếu không biết chuyện, e rằng ai nấy cũng tưởng hai người là hảo bằng hữu chí cốt!
Đừng nói người ngoài, ngay cả Đào Song Lâm cũng đần mặt ra.
Chủ yếu là... Phượng Khê diễn quá đạt! Nét mặt quá đỗi chân thành!
Hắn còn chưa kịp mở miệng, Phượng Khê đã bày ra dáng vẻ thành khẩn:
“Đào sư huynh, muội tới là để xin lỗi huynh đó!
Hôm qua bị sóng biển trong Trảm Hoàn Hải đập mấy cái, uống mấy ngụm nước mặn, đầu óc hơi choáng, lời nói có chút thiếu suy nghĩ, mong huynh lượng thứ!
Huynh là người rộng lượng, chắc chắn sẽ không chấp nhặt với một tiểu tạp dịch như muội, đúng không?
Lần này muội mang đầy thành ý đến tận nơi, còn chuẩn bị lễ vật cho huynh nữa, chúng ta vào trong rồi nói tiếp?”
Đào Song Lâm ngơ người.
Không phải tới gây sự? Mà là... xin lỗi?
Trong lúc hắn còn đang mộng mị, Phượng Khê đã thong dong bước vào trong Luyện Khí Các.
Đệ tử trông cửa cũng chẳng ngăn nàng lại.
Dù gì thì Đào Song Lâm cũng đang ở đây, người ta lại đi cùng hắn, cản kiểu gì?
Phượng Khê đảo mắt đánh giá một vòng, phát hiện Luyện Khí Các còn rộng rãi hơn cả Luyện Đan Các.
Chủ yếu do lò luyện khí quá to, lại còn phải gõ gõ đập đập, không gian nhỏ thì khó mà xoay xở.
Phượng Khê vốn có hứng thú với luyện đan, chế phù, ngự thú và trận pháp, riêng luyện khí... nàng chẳng mặn mà chút nào.
Chơi trò này mệt mỏi quá thể!
Hơn nữa, luyện khí khác hẳn luyện đan, không thể tiện đâu làm đó được.
Trừ khi có tình huống đặc biệt, bằng không luyện khí sư đều cần cố định một chỗ để luyện khí.
Còn nữa, luyện khí rất tốn thời gian.
Một món Linh Khí hay Ma Khí cấp cao có khi phải mất vài năm, thậm chí cả chục năm mới luyện thành, mà nàng thì không có cái kiên nhẫn ấy.
Đang quan sát quanh quất thì Đào Song Lâm lạnh mặt nói:
“Huyết Vô Ưu, ta với ngươi chẳng có gì để nói, cũng không cần lễ vật của ngươi, mau cút ra ngoài cho ta!”
Phượng Khê cong môi cười:
“Đào sư huynh, huynh nghe xem muội định tặng cái gì rồi hẵng đuổi, có được không?
Muội muốn tặng huynh mười cục... cặn Ma Kiếm”
Đôi mắt Đào Song Lâm lập tức sáng như đèn lồng!
Chú Kiếm Đường vốn thuộc Luyện Khí Các, sau lại bị tách riêng ra.
Vì vậy Luyện Khí Các bên này luyện gì cũng có, riêng Ma Kiếm thì cực hiếm.
Nhưng là luyện khí sư, ai mà chẳng mơ luyện được Ma Kiếm?
Đào Song Lâm ngày đêm mong ngóng có được ít cặn Ma Kiếm để luyện đồ chơi xịn xò ấy.
Khổ nỗi, cặn Ma Kiếm bị Chú Kiếm Đường kiểm soát, hắn muốn có cũng chẳng được.
Giờ nghe Phượng Khê bảo sẽ tặng hắn mười cục, không hưng phấn mới lạ!
Chưa kịp cười nở miệng, đã nghe nàng hít sâu, nói tiếp:
“Muội muốn tặng huynh mười cục cặn Ma Kiếm... rơi ra từ đá vụn.”
Đào Song Lâm suýt thì tức đến hộc m.áu!
Mấy cái đá vụn vứt đầy đất, không đáng một xu, ta lấy về làm trò gì?!
Phượng Khê vẫn tươi cười như hoa:
“Đào sư huynh, huynh đừng vội giận.
Huynh cũng biết muội với Nam Cung trưởng lão có chút giao tình, muội có thể nhờ ông ấy cho huynh tới quan sát quá trình ông ghép Ma Kiếm, thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-435.html.]
Đào Song Lâm hơi d.a.o động.
Tuy ghép kiếm và luyện kiếm là hai việc khác nhau, nhưng tận mắt quan sát thì vẫn học được khối điều.
Hắn lạnh giọng đáp:
“Đá vụn thì khỏi, hôm nào ngươi dẫn ta đi gặp Nam Cung trưởng lão ghép kiếm là được.
Xem ngươi cũng có lòng hối lỗi, ta tha thứ, ngươi có thể đi.”
Phượng Khê cười hì hì:
“Đào sư huynh, chờ muội hẹn được thời gian với Nam Cung trưởng lão sẽ báo huynh biết ngay.
À mà, muội còn có chuyện muốn nhờ huynh
Muội định tìm Sài lão đầu mua lò luyện đan, huynh dắt muội tới bái kiến được không?”
Đào Song Lâm nheo mắt nhìn nàng.
Trong lòng bắt đầu nghi ngờ: có khi nào... nàng đến tìm Sài lão đầu mới là chính, còn việc xin lỗi chỉ là tiện đường?
Nhưng nghĩ vậy chứ hắn vẫn dẫn Phượng Khê vòng ra hậu viện của Luyện Khí Các.
Hậu viện đông người, tiếng gõ leng keng vang dậy, mùi kim loại nồng nặc.
Còn Sài lão đầu thì đang nằm ngủ khò bên góc tường, lâu lâu còn dùng tay áo lau nước dãi chảy ra.
Nhìn qua là biết đang mộng xuân rồi.
Đào Song Lâm tỏ vẻ khinh bỉ, hất cằm:
“Ngươi đi tìm lão đi, nói xong thì cút nhanh cho ta nhờ!”
Nói rồi xoay người bỏ đi.
Phượng Khê lại thích đối phó với kiểu người như Đào Song Lâm.
Bên ngoài chua ngoa, kiêu căng, nhưng bên trong... đơn giản dễ gạt!
Nàng có thể mượn hắn làm cầu nối bước chân vào Luyện Khí Các, lại còn nhờ Sài lão đầu vẽ thêm vài nét nữa.
Vừa toan tính, nàng vừa bước tới gần Sài lão đầu.
Không gọi, mà lấy hồ lô rượu ra, mở nắp, lắc lắc bên cạnh lão.
Chỉ một hơi, lão đã mở mắt, mũi phập phồng như chó săn.
editor: bemeobosua
Phượng Khê cười tươi như hoa nở:
“Tiền bối, ta lại mang rượu ngon đồ nhắm tới cho ngài đây~ Ngạc nhiên không? Bất ngờ không?”
Sài lão đầu nghiến răng, trợn mắt:
“Cút! Càng xa càng tốt! Phiền ch.ết người ta!”
Phượng Khê lùi sang ba thước:
“Vầy đã đủ xa chưa?”
Sài lão đầu: “……”
Phượng Khê vẫn cười ngọt như mía lùi:
“Tiền bối, có phải ngài hiểu lầm ta gì rồi không?
Sao cứ luôn lạnh nhạt với ta thế?
Chúng ta có duyên lắm mà!
Ngài thích ăn uống, ta cũng mê ăn mê uống!
Ngài giảo hoạt quỷ kế, ta cũng lười biếng hết cỡ!
Ngài là lão phế vật, ta là tiểu phế vật!
Hai ta trời sinh một cặp đó!”
Trong đầu Sài lão đầu lúc này chỉ có ba chữ: Tạo nghiệt rồi!
Làm thế nào mà ta lại gặp phải cái thứ mặt dày như keo dán chó thế này chứ?!