436. Chuyện cũ đã qua, không cần nhắc lại.
Sài lão đầu hung hăng trợn mắt lườm Phượng Khê một cái:
“Rượu với thức ăn đâu?”
Hắn coi như nhìn thấu rồi, nha đầu này da mặt còn dày hơn cả tường thành, dù có mắng khó nghe tới đâu cũng không đuổi được nàng đi.
Nếu đã thế, chi bằng gọi tí rượu thịt lấp bụng còn hơn.
Phượng Khê cười tít mắt, nhanh nhẹn bày ra một cái bàn nhỏ, kế tiếp là bốn đĩa thức ăn, một vò rượu và hai cái chén con.
Nàng rót một chén cho Sài lão đầu trước, rồi mới rót cho mình một ly.
“Tiền bối à, tới đi, hai cái phế vật ta với ngài cụng ly một cái!”
Sài lão đầu: “……”
Hắn không thèm đáp lời, cứ thế nâng chén lên uống một hơi cạn sạch.
Phải nói thật, cái rượu ch.ết tiệt này của nha đầu kia đúng là không tồi.
Phượng Khê nhấp một ngụm rượu, ăn thêm vài miếng đồ ăn, cười híp mắt nói:
“Tiền bối, ngài không hiếu kỳ sao ta cứ thích lảng vảng quanh ngài thế?”
Sài lão đầu lườm nàng một cái, hừ lạnh:
“Vô sự mà ân cần, không gian thì đạo.”
Phượng Khê lắc đầu:
“Ngài hiểu lầm rồi, ta là người có cá tính, làm việc đều thuận theo bản tâm, chưa từng quanh co lòng vòng.
Ta thấy chúng ta hợp ý, nên mới muốn thân thiết một chút thôi.
Có cái từ gì đó gọi là gì nhỉ?
À đúng rồi, gọi là ‘tương kiến hận vãn – thưởng thức lẫn nhau’ ấy!
Ta nhìn thấy ngài, liền như thấy được chính mình trong tương lai.
Ngài nhìn thấy ta, cũng như thấy được chính mình khi còn trẻ!
Lúc ngài còn niên thiếu thanh xuân, chắc chắn còn bướng bỉnh hơn ta, còn vô liêm sỉ hơn ta, đúng không?”
Sài lão đầu: “……”
Có điều, lời của Phượng Khê lại thật sự gợi hắn nhớ đến chút chuyện xưa cũ đã lâu không đụng tới.
Đang đắm chìm trong hồi ức, bỗng nghe Phượng Khê hô lên một câu:
“Lão gia tử, có câu gọi là ‘không niệm quá vãng’, quá khứ đã qua thì để nó qua, ngài đừng có mà ngồi đây ôn lại chuyện cũ nữa!”
Sài lão đầu: … Rõ ràng là ngươi lôi ra trước mà?!
Phượng Khê nâng chén, vui vẻ nói:
“Lão gia tử, ta sinh ra trễ một chút, không kịp lưu lại dấu ấn rực rỡ trong quá khứ của ngài, nhưng may mà còn có hiện tại và tương lai.
Sau này, ta với ngài chính là bạn vong niên!
Nào, vì tình hữu nghị này, cạn một ly!”
Sài lão đầu: … Ngươi điên rồi hả?!
Thấy hắn không nâng chén, Phượng Khê vẫn cười như không có chuyện gì:
“Lão gia tử, không vì hữu nghị cũng được, thì vì cái nghiệt duyên gặp gỡ này mà làm một ly cũng không thiệt đâu!”
Sài lão đầu: Ngươi là hiểu cách mời rượu đấy…
Dù nghĩ vậy, hắn vẫn nâng chén, uống cạn sạch.
Phượng Khê cũng hào khí vạn trượng… nhấp một ngụm nhỏ.
Không còn cách nào, rượu này nặng quá, nàng không có tửu lượng như lão đầu kia.
Lỡ mà uống say, chơi rượu điên thì biết xử sao?
Nàng rót đầy lại chén cho Sài lão đầu, đang định nói gì đó thì đã thấy hắn giật lấy chén, uống cái ực.
“Rót nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-436.html.]
Phượng Khê: “……”
Ủa, cái này là khỏi cần khuyên, tự ngài uống hả?
Lên rồi, đúng là lên rồi!
Nàng vội vã rót đầy rượu cho hắn, cười tươi như hoa:
“Ngài đúng là tửu lượng phi phàm!
Chỉ có điều nhìn lại mấy món ăn này thấy hơi đơn sơ, hay là ta nấu thêm cái lẩu nhúng cho đủ vị nhé?”
Dứt lời, nàng lấy ra hai cái lò luyện đan phế phẩm, đổ nước vào trong, rồi bỏ vào vài loại linh thảo cho thơm.
Tiếp đến lấy một khối thịt ma thú ra, dùng chủy thủ thái thành từng lát.
Lại lấy thêm một đống nguyên liệu nấu ăn…
Sài lão đầu nhìn hai cái lò luyện đan sôi ùng ục trước mặt, mặt mày ngơ ngác.
Phượng Khê thúc giục:
“Ngẩn ra làm gì, nhanh lên, nhúng đi!”
Nàng dẫn đầu gắp một miếng thịt bỏ vào lò, nhúng vài cái rồi chấm nước sốt bỏ vào miệng.
Nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ hết biết.
Sài lão đầu nhịn không nổi nuốt một ngụm nước bọt, cũng vội gắp theo một miếng…
Quả thực là thơm thật!
Kế tiếp, hai người không ai nói với ai câu nào, chỉ lo cắm đầu ăn.
editor: bemeobosua
No nê xong, Sài lão đầu ợ một cái:
“Cút đi!”
Phượng Khê đáp lại lanh lảnh:
“Vâng!”
Nàng thu dọn đồ đạc, nhét hết vào nhẫn trữ vật, rồi… chạy thẳng ra hậu viện tán gẫu với đám đệ tử Luyện Khí Các.
Không bao lâu sau, đã hòa vào thành một hội nhộn nhịp.
Sài lão đầu: “……”
Phượng Khê đang nói chuyện say sưa với một đệ tử, thì bỗng sau lưng bị ai đó ném thứ gì vào, thân thể loạng choạng nhào về trước, đ.â.m sầm vào một tên đệ tử khác.
Tên kia đang cầm búa rèn pháp khí, bị nàng va vào khiến tay phải đập búa trúng tay trái, kêu thảm một tiếng.
Phượng Khê hoảng hốt, vội vàng kiểm tra vết thương.
Cũng may không quá nghiêm trọng, nhưng tạm thời không thể tiếp tục rèn được nữa.
Nàng xin lỗi rối rít, lấy ra một lọ đan dược trị ngoại thương, lại đưa thêm ít ma tinh bồi thường.
Tên đệ tử mặt mày rầu rĩ:
“Cái đó đều là phụ thôi, chủ yếu là ta chưa rèn xong! Thượng trưởng lão còn đang chờ dùng nữa!”
Phượng Khê lập tức nói:
“Có thể nhờ sư huynh khác giúp thay không?”
Tên đệ tử lắc đầu:
“Mấy sư huynh phụ trách luyện chế đều bận rộn cả, không ai rảnh mà thay ca.”
Phượng Khê đảo mắt, dừng lại nhìn Sài lão đầu, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy ông cụ nằm thẳng xuống đất, bắt đầu ngáy khò khè.
Phượng Khê: “……”
Nàng hiện giờ rất nghi ngờ thứ vừa tạt vào lưng mình khi nãy là do lão quỷ này ném!
Hắn rõ ràng là cố ý gây phiền phức, muốn nàng không bén mảng đến Luyện Khí Các nữa.
Nàng nghiến răng, quay sang tên đệ tử kia, cất giọng đầy khí khái:
“Sư huynh, nếu huynh tin ta, thì để ta giúp rèn nốt khối tài liệu kia cho!”