Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 437

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:55:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

437. Đây gọi gì là việc người làm nữa chứ?!

Tên đệ tử nọ hiển nhiên cho rằng Phượng Khê đang giỡn.

Nàng đâu phải người của Luyện Khí Các, sao lại biết rèn tài liệu chứ?

Những người khác cũng đồng tình, ngay cả lão Sài, kẻ vừa nãy còn “ngủ” gật, cũng bĩu môi đầy xem thường.

Phượng Khê chẳng buồn nhiều lời, cúi người nhặt lấy cây búa dưới đất, leng keng leng keng, bắt đầu rèn thật!

Mọi người trợn tròn mắt.

Tuy động tác của nàng có phần… mới lạ, nhưng lại đúng là đang làm thật.

Vừa rèn, Phượng Khê vừa thong thả mở miệng:

“Ta từng học ít nhiều lúc còn ở Huyết gia, tuy chẳng dám so với các vị sư huynh, nhưng miễn cưỡng cũng coi như dùng tạm.”

Lời này đúng chuẩn mắt nhìn thẳng mà nói dối không chớp. Sự thật là nàng đang "hiện học hiện dùng"!

Lúc nãy trò chuyện làm quen với mấy đệ tử, bọn họ tiện miệng nói vài bí quyết, nàng liền nhớ hết.

Theo nàng thấy, cái trò rèn này cũng đâu khác gì mấy nghề rèn sắt phàm trần, chỉ là đổi cái tên thần tiên mà thôi.

Cứ đập tới đập lui như vậy, chủ yếu là để luyện tài liệu, loại bỏ tạp chất bên trong.

Ví như bây giờ khối tài liệu màu xám này, chỉ cần rèn đủ kỹ, tạp chất ra hết, nó sẽ biến thành màu xanh biển.

Tên đệ tử kia thấy Phượng Khê rèn tới có dáng có hình, thở phào nhẹ nhõm:

“Vậy... nếu ngươi biết rèn, thì giúp ta rèn luôn khối này đi! Đan dược ta để lại, ma tinh coi như trả công.”

Phượng Khê vẫn kiên quyết trả lại ma tinh cho đối phương, dù sao người ta cũng là tai bay vạ gió mới bị cuốn vào.

Thỏa thuận xong xuôi, nàng chính thức bắt đầu kiếp sống... làm nghề nguội.

Mà nàng ghét nhất chính là kiểu lao động lặp đi lặp lại, lại còn tốn thể lực như thế này!

Có điều, giờ không làm thì cũng chẳng có cửa đổi vận.

Sài lão đầu, ngươi cứ chờ đấy!

Ngươi không muốn cho ta vào Luyện Khí Các? Ta cứ vào!

Ta vào hằng ngày!

Ta phiền ch.ết ngươi luôn!

Tất cả oán khí trong lòng nàng, đều được trút hết lên khối tài liệu kia, một búa tiếp một búa mà đập!

Trời tối mịt rồi, khối tài liệu mới chỉ hơi... ửng xanh. Còn cách màu xanh biển một khoảng rất xa.

Xem đà này, e rằng đến sáng mai mới tạp xong.

Nàng lướt mắt nhìn tiến độ của những người khác, đều nhanh hơn nàng nhiều.

Cũng phải thôi, khối tài liệu của nàng ban đầu vốn thuộc về tên đệ tử… trình độ rèn dở như chuột gặm.

Phượng Khê thậm chí nghi ngờ Sài lão đầu cố ý, mượn tay nàng để loại thẳng tên kia ra khỏi cuộc thi.

Tay phải nàng cầm búa đến bỏng rát, vai thì đau nhức không thôi.

Đây gọi gì là việc người làm nữa chứ?!

Lũ luyện khí sư này không thể nghĩ cách nào khác để loại tạp chất à? Sao cứ phải dùng sức mà đập muốn nứt xương người ta thế này?

Nghĩ vậy, nàng bất giác vận thần thức dò xét khối tài liệu kia.

Bên trong là những tinh thể hình thoi nhỏ xíu, trong đó xen lẫn nhiều điểm li ti, hẳn là tạp chất rồi.

Phân bố thì không đều, chỗ dày đặc, chỗ thưa thớt.

Thế là khi hạ búa, nàng nhắm thẳng vào chỗ có nhiều tạp chất nhất.

Lập tức, hiệu quả thấy rõ, một búa đi xuống, tạp chất vơi hẳn.

Nàng như kẻ bừng tỉnh sau cơn mê!

Hóa ra từ nãy tới giờ, nàng toàn làm việc vô ích.

Gõ khắp bốn phương tám hướng, nhưng trúng được mấy nhát hiệu quả? Đếm trên đầu ngón tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-437.html.]

Từ đó, mỗi lần đập, nàng đều phối hợp thần thức, nhắm ngay vùng có nhiều tạp chất mà xử lý.

Hiệu suất nâng lên rõ rệt!

Dù khối tài liệu đã chuyển thành màu xanh biển, nhưng nàng vẫn kiên trì tiếp tục, đến khi không còn chút tạp chất nào mới thôi.

Lúc này, người khác đã rèn xong từ lâu.

Trong hậu viện, chỉ còn lại mình nàng và tên đệ tử bị thương nọ, ngay cả Sài lão đầu cũng chẳng thấy bóng dáng.

Tên đệ tử kia đã mơ màng ngủ gật từ lúc nào.

Phượng Khê đánh thức hắn dậy, chỉ vào khối tài liệu vừa hoàn thành:

“Dư sư huynh, huynh xem thế nào?”

Tên kia vội vàng gật đầu như gà mổ thóc:

“Được rồi! Tốt lắm! So với ta rèn còn tốt hơn, đa tạ ngươi!”

Phượng Khê khiêm tốn vài câu, sau đó rời khỏi Luyện Khí Các, định quay về Luyện Đan Các.

Tuy Lang Ẩn Uyên không có ánh trăng, nhưng khắp các phong đều có Ma Khí phát sáng, cũng coi như đủ nhìn đường.

Đêm khuya, vạn vật yên tĩnh.

Phượng Khê một mình đi trên đường, bỗng cảm thấy nhớ nhà.

Nhớ sư phụ.

Nhớ bốn vị sư huynh.

Thậm chí… nhớ cả Kim Mao Toan Nghê.

Cỏ cây trong Huyền Thiên Tông, nàng đều nhớ.

Ngay lúc ấy, có người đi tới từ phía trước:

“Tiểu muội?”

Phượng Khê sững người:

“Ca?”

Quân Văn như con hươu ngốc trong bộ áo bào đệ tử, lạch bạch chạy tới.

“Tiểu muội, ta vốn chẳng ngủ được, nên tới xem thử muội thế nào.”

Lúc chiều, Quân Văn có gửi tin nhắn cho nàng, nàng đáp là đang làm nghề nguội, chắc nửa đêm mới xong.

Không ngờ hắn thật sự tới đón nàng.

Phượng Khê chua xót trong lòng, vị Ngũ sư huynh này của nàng, lúc nào cũng dùng mấy hành động ngốc nghếch chân thành mà khiến nàng cảm động.

editor: bemeobosua

Quân Văn lấy ra một rổ quả đưa cho nàng:

“Hoa trưởng lão nhờ ta mang cho muội. Ngài nói quả này tên là ‘xem thường quả’.”

Phượng Khê: “……”

Quả này… rõ ràng là trái cây chèn ép người ta mà!

Tên gọi này, chẳng phải đang mắng nàng bạch nhãn lang, muốn nàng chủ động đi cúi đầu sao?

Ai mới là người ban đầu hận không thể đá bay ta khỏi Lang Ẩn Uyên hả?

Nghĩ tới Hoa trưởng lão là nàng lại nhớ tới Sài lão đầu.

Mà Sài lão đầu so với Hoa trưởng lão còn khó đối phó hơn. Vội vàng không ăn được cháo nóng, chi bằng chậm rãi mà hầm.

Vừa nghĩ, nàng vừa đưa cho Quân Văn một quả, bản thân cũng cầm lấy gặm “răng rắc răng rắc”.

Phải nói là, giòn và mọng nước, ăn cũng ngon ra trò.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, thì bỗng Quân Văn kêu lên:

“Tiểu muội, muội nhìn kìa!”

Phượng Khê ngẩng đầu nhìn theo tay Quân Văn, chỉ thấy bên phía Ngọc Hành Phong ráng mây đỏ rực, ánh sáng ngập trời như có tiên quang chiếu xuống!

Hai người nhìn nhau, không cần nói nhiều, lập tức nhấc chân chạy như bay về phía đó!

Loading...