Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 442
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:55:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
442. Nhà các ngươi thiếu đạo đức là di truyền sao
Thời gian như ngưng đọng, kéo dài một cách lạ thường.
Cuối cùng, sắc xanh biếc của quả dần chuyển thành tím thẫm.
Các vị trưởng lão vốn luôn điềm đạm, nghiêm nghị bỗng đồng loạt reo lên đầy hưng phấn.
Không ngờ đời này họ lại có thể tận mắt chứng kiến cảnh Hồng Mông Tử Huyền quả thành thục!
Ánh mắt tất thảy đều đổ dồn về phía Phượng Khê, đại công thần khiến kỳ tích này xảy ra, lời tán dương vang không dứt bên tai.
Phượng Khê được khen đến đỏ cả mặt, có chút ngượng ngùng:
“Các vị trưởng lão, Hồng Mông Tử Huyền thụ kết quả được như hôm nay là nhờ sự góp sức của mọi người. Ta chẳng qua chỉ thả con tép bắt con tôm, đập nhầm viên gạch mà thôi, sao có thể xứng với những lời khen ngợi như thế chứ?
Ta ngược lại còn muốn cảm ơn các trưởng lão đã khẳng định và cổ vũ ta. Chuyến đi lần này giúp ta thu hoạch không ít, rất có ích cho tu hành và tâm cảnh sau này.”
Nói rồi, nàng cung kính thi lễ với mọi người.
Các trưởng lão liên tục gật đầu, ánh mắt tràn đầy tán thưởng.
Tiểu nha đầu này lập được công lớn như vậy mà vẫn khiêm tốn, không kiêu ngạo, cũng chẳng nhân cơ hội đưa ra yêu cầu gì. Tâm tính như vậy thật đáng quý!
Thật đúng là trúc xấu mọc măng tốt!
Không ngờ kẻ đại họa Huyết Phệ Hoàn kia lại có một đứa cháu gái tốt như thế.
Ngay cả Thượng trưởng lão cũng phải thừa nhận: con nhóc Huyết Vô Ưu tuy tính tình có chút ranh mãnh, nhưng bản chất không tồi.
Lúc này, Phượng Khê đang âm thầm dùng thần thức trao đổi với Hồng Mông Tử Huyền thụ.
“Tiểu Tử à, ta da mặt mỏng, không tiện mở miệng xin các trưởng lão mấy trái quả kia.
Cho nên lát nữa lúc quả thành thục, ngươi nhớ... lén lút giấu giúp ta một ít, sau này có cơ hội ta quay lại lấy.
Không phải ta tham lam đâu! Mấu chốt là gia gia ta khi còn sống có tâm nguyện này mà chưa hoàn thành, đến ch.ết cũng chưa thể nhắm mắt.
Ta là cháu gái ông, đương nhiên phải thay ông hoàn thành nguyện vọng.
Tương lai lúc viếng mộ, ta còn có quả ngon dâng lên, thể hiện chút hiếu tâm.”
Hồng Mông Tử Huyền thụ: “……”
Ngươi còn biết liêm sỉ không đấy?!
Phượng Khê thấy nó im bặt, bèn bồi thêm:
“Ngươi làm cây cũng phải có lương tâm một chút chứ! Nếu không có ta, vợ chồng các ngươi liệu có được đoàn tụ?
Ngay cả khi cây cổ thụ kia oai phong chặt mất cành tử oai, các ngươi cũng phải tiếp tục mỗi người một phương!
Ta chỉ xin mấy trái quả, có quá quắt lắm đâu?
Không đồng ý cũng được thôi, ta không vô đạo đức như gia gia ta, sẽ không làm chuyện chia rẽ vợ chồng các ngươi đâu.
Ta sẽ đi tìm vài con ma thực khác về cho các ngươi bầu bạn, đảm bảo loại nào cũng xinh đẹp yêu mị, để cuộc sống vợ chồng các ngươi thêm phần phong phú!”
Hồng Mông Tử Huyền thụ suýt tức đến rụng lá!
Cái nhà các ngươi… vô đạo đức là di truyền sao?!
Ông nội ngươi thì chẳng ra gì, còn ngươi… càng không ra gì hơn!
Sợ Phượng Khê thực sự sẽ làm chuyện mất nết kia, Hồng Mông Tử Huyền thụ đành căm nín mà gật đầu đồng ý.
Nào ngờ Phượng Khê lại nói:
“Chưa hết đâu nhé, về sau mỗi lần kết quả cũng nhớ giữ phần ta một chút… ừm, một phần tư là được.
Nhiều quá ta cũng không cần. Dù sao ta không phải người tham lam.”
Hồng Mông Tử Huyền thụ: “……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-442.html.]
Ngươi vui là được...
Đúng lúc ấy, quả Hồng Mông Tử Huyền hoàn toàn chín rộ.
Tuy các trưởng lão có hơi ngạc nhiên vì hình như số quả trên cây thiếu mất một ít, nhưng cũng chẳng ai để tâm.
Mọi người đoán là do hao tổn tự nhiên, chứ ai mà dám cả gan động tay động chân trước mắt bao người?
Nếu có thể trộm quả ngay dưới mũi họ, thì đúng là bọn họ sống uổng phí!
Đáng tiếc, họ quên mất một điều: chính là có kiểu người gọi là “người trông coi tự mình trộm”.
Lần này, quả bị chính Hồng Mông Tử Huyền thụ tự mình giấu đi.
Các trưởng lão của Ngọc Hành Phong cẩn thận thu quả vào hộp ngọc đặc chế, còn kiểm kê số lượng ngay trước mặt mọi người.
Lúc này, Thượng trưởng lão nhớ đến chuyện khế ước, liền hỏi Phượng Khê:
“Việc đã xong, có phải ngươi nên giải trừ khế ước với Hồng Mông Tử Huyền thụ rồi chứ?”
Phượng Khê thở dài:
“Ta cũng muốn lắm, nhưng nó nói bây giờ vừa mới đoàn tụ thần hồn với phu quân, lại bị hao tổn linh lực vì ra quả, cho nên lúc này mà giải trừ khế ước thì sẽ tổn thương thần thức của nó.
Ta cũng không biết nó nói thật hay giả nữa… chỉ cảm thấy hình như nó đang định ‘ăn vạ’ ta.”
Hồng Mông Tử Huyền thụ: #@¥@%@%*¥#
Vớ vẩn!
Ngươi mới là ăn vạ!
Rõ ràng ta còn mong cắt khế ước với ngươi đến nơi, là ai không chịu hả?!
So với gia gia ngươi, ngươi còn thiếu đạo đức gấp bội!
Ít ra gia gia ngươi là thiếu đạo đức công khai, còn ngươi thì lươn lẹo gian xảo!
Sớm muộn gì cả họ nhà ngươi cũng bị sét đánh cho mà xem!
Các trưởng lão thì vẫn không hay biết Phượng Khê đang... trợn mắt nói dối.
Chẳng phải họ dễ bị lừa, chỉ là do nhân thiết của Phượng Khê từ đầu đến giờ quá hoàn hảo:
Không cầu danh lợi, không tham công, lễ phép khiêm nhường, ai mà ngờ trong bụng nàng toàn là “chiêu trò cong cong vòng vòng”?
Còn một lý do nữa: Hồng Mông Tử Huyền thụ không thể di chuyển, nên dù có bị ký khế ước thì cũng chẳng thể bị dắt đi khỏi Lang Ẩn Uyên.
editor: bemeobosua
Một vị trưởng lão của Thiên Hành Phong liền lên tiếng an ủi Phượng Khê:
“Nếu đã vậy, thì làm phiền ngươi tiếp tục giữ khế ước.
Ngươi cứ yên tâm, bảy vị phong chủ sẽ không bạc đãi ngươi, nhất định sẽ có phần đền đáp xứng đáng.
Hơn nữa, Hồng Mông Tử Huyền thụ có tu vi cao hơn ngươi, ký khế ước với nó cũng có lợi cho thần thức của ngươi.”
Phượng Khê lập tức đáp lời, giọng đầy nghĩa khí:
“Tằng trưởng lão, ngài đừng nói vậy. Đây đều là việc ta nên làm.
Tuy rằng không bao lâu nữa ta sẽ bị đuổi khỏi Lang Ẩn Uyên, nhưng chỉ cần ta còn ở đây một ngày, ta vẫn là người của Lang Ẩn Uyên.
Có thể vì Lang Ẩn Uyên cống hiến một phần sức lực là vinh dự, cũng là niềm kiêu hãnh của ta.”
Các trưởng lão nghe xong, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác hụt hẫng.
Thật ra, huynh muội Huyết Vô Ưu vốn chẳng có gì sai. Chỉ là vì Huyết Phệ Hoàn mà họ bị gán ghép thành kiến, thậm chí giận cá c.h.é.m thớt.
Đúng là hài tử tốt thật…
Hay là… lưu lại cũng không phải không được nhỉ…