444. Phượng Khê kén chọn đại chùy.
Thượng trưởng lão sững sờ.
Lão giật lấy khối bộ kiện kia, cẩn thận xem xét.
Trước đó lão đâu có nghĩ nhiều, chỉ là muốn nhân cơ hội khoe khoang đồ đệ một phen.
Nào ngờ giờ nhìn lại, không đúng chút nào!
Khối bộ kiện này độ thuần khiết cao hơn hẳn so với những khối còn lại mà đệ tử khác dùng!
Đây là… gian lận trắng trợn còn gì?!
Thượng trưởng lão nổi trận lôi đình, lập tức gọi Đào Song Lâm đến, ném thẳng bộ kiện lên mặt bàn:
“Ngươi nói đi, đây là chuyện gì? Vì sao độ thuần khiết của khối này cao như vậy?”
Đào Song Lâm ngơ ngác như mộng.
Hắn cũng chẳng biết vì sao! Rõ ràng chỉ là tiện tay lấy đại một khối thôi mà?!
Hắn vội vàng giải thích rối rít.
Thượng trưởng lão lúc nãy tức quá hóa hồ đồ, giờ bình tĩnh lại nghĩ, cảm thấy Đào Song Lâm không gan to như vậy.
Vì thế, lập tức cho người gọi tên phụ trách rèn đúc đệ tử tới điều tra xem khối bộ kiện này là ai làm ra.
Điều tra ra, là một đệ tử tên Dư Thông rèn. Lập tức triệu tới.
Dư Thông mặt trắng bệch như tờ giấy, chưa đợi Thượng trưởng lão hỏi đã khai sạch không sót chữ:
“Là… là Huyết Vô Ưu rèn…”
Thượng trưởng lão suýt nữa trừng rớt tròng mắt:
“Ngươi nói cái gì?! Cái này là… Huyết Vô Ưu rèn?”
Lão cảm thấy hoang đường hết sức!
Huyết Vô Ưu thì biết rèn gì chứ?! Mà còn rèn ra trình độ cao thế này?!
Dư Thông lắp bắp nhắc lại một lần, còn nói hôm qua tại chỗ có rất nhiều người có thể làm chứng.
Thượng trưởng lão lập tức gọi vài đệ tử khác tới, ai nấy đều xác nhận giống hệt lời Dư Thông.
Lão sững người tại chỗ.
Đào Song Lâm thì hung hăng nhéo một cái vào đùi mình.
Đau!
Xem ra là thật…
Cái tiểu nha đầu tay chân nhỏ xíu kia lại biết rèn? Mà còn là cao thủ rèn đúc?
Chẳng lẽ thiên đạo muốn dìm c.h.ế.t mặt mũi này của ta?
Vốn dĩ tưởng hôm nay là ngày ta toả sáng, hóa ra chỉ là dính ké vầng hào quang của Huyết Vô Ưu thôi sao…
Một lúc lâu sau, Thượng trưởng lão mới nghiêm giọng bảo Đào Song Lâm:
“Đi tìm Huyết Vô Ưu về đây. Nhưng đừng nhắc gì đến chuyện rèn.”
Lão vẫn chưa tin tiểu nha đầu kia lại có trình độ cao như vậy, định âm thầm quan sát phản ứng để điều tra ngọn ngành.
Đào Song Lâm lập tức gửi tin cho Phượng Khê, bảo nàng đến Luyện Khí Các một chuyến, không nói rõ lý do.
editor: bemeobosua
Phượng Khê nhận được tin, có hơi buồn bực.
Gọi ta làm gì? Nôn nóng muốn xem Nam Cung trưởng lão đúc kiếm à?
Bất quá cũng tiện đường, đến xoát mặt trước mặt lão Sài cũng được.
Nàng chào hỏi Tử trưởng lão xong thì tới Luyện Khí Các.
Đào Song Lâm đã chờ sẵn ở cửa, vừa thấy nàng liền dẫn đi gặp Thượng trưởng lão.
Thượng trưởng lão mặt lạnh tanh:
“Huyết Vô Ưu, hôm qua ngươi có giúp Dư Thông rèn một khối tài liệu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-444.html.]
Tim Phượng Khê khựng lại, xong con trâu rồi!
Chắc là khối hôm qua nàng rèn không đạt tiêu chuẩn!
Không thể nào, rõ ràng nhìn màu sắc chuyển sang xanh lam rồi mà?!
Nhưng nàng vẫn thành thật nhận:
“Thượng trưởng lão, đúng là con rèn khối tài liệu đó. Chuyện này không liên quan đến Dư sư huynh, huynh ấy bị vạ lây thôi. Nếu có tổn thất gì, cứ để con chịu.”
Thượng trưởng lão nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục hỏi:
“Ngươi rèn thế nào?”
Phượng Khê hơi thấp thỏm đáp:
“Con sức yếu, trời lại tối, có hơi nóng ruột, nên mới dùng thần thức xem bên trong tài liệu một chút…
Thượng trưởng lão, con cũng chỉ là nhất thời nôn nóng mới làm vậy, coi như gian lận đi… Con có gây họa không?”
Thượng trưởng lão như bị sét đánh giữa trời quang.
Đào Song Lâm thì kêu lên thất thanh:
“Ngươi dùng thần thức để xem bên trong tài liệu?
Đó là rèn hồn thiết cực nóng đấy! Ngươi không sợ thần thức bị tổn thương à?!”
Phượng Khê tròn mắt:
“Thần thức tổn thương? Ta không thấy gì hết mà!
Hơn nữa lúc rèn chẳng phải còn dội lên nước lạnh sao? Có nóng lắm đâu!”
Đào Song Lâm: “……”
Ngươi trâu bò!
Ngươi vô tri nên mới không biết sợ!
Ngươi… không phải người!
Trong phòng phút chốc im phăng phắc.
Phượng Khê thấy chẳng ai mời mình ngồi, mà hình như cũng chưa gây chuyện gì to tát, liền tự nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh.
Thấy chén trà của Thượng trưởng lão cạn, nàng rót đầy cho ông một chén, lại rót luôn cho mình rồi nhấp từng ngụm.
Lúc Thượng trưởng lão tỉnh hồn lại, Phượng Khê đã uống hết một chén nhỏ.
Ông nói với nàng:
“Ngươi theo ta tới đây!”
Phượng Khê lạch bạch đi theo Thượng trưởng lão ra hậu viện.
Thượng trưởng lão cho người mang đến một khối hồn thiết, bảo nàng rèn thử.
Phượng Khê bĩu môi không vui.
Dù dùng thần thức sẽ đỡ tốn sức, nhưng rèn vẫn là việc nặng nhọc!
Mệt muốn ch.ết luôn ấy!
Nhưng không làm không được, nàng đành cau mày bắt đầu kén chọn đại chùy.
Ngay lúc ấy, lão Sài một tay cầm đùi gà, một tay cầm hồ lô rượu lững thững đi vào.
Thượng trưởng lão lập tức tránh ra xa ba bước như gặp ôn dịch.
Lão Sài gặm hết đùi gà, tiện tay vứt xương xuống đất, rồi còn lau tay lên áo Thượng trưởng lão.
Sắc mặt Thượng trưởng lão tái xanh vì tức, nhưng sợ ảnh hưởng Phượng Khê rèn nên chỉ dám trừng mắt giận dữ.
Lão Sài thì ánh mắt đã dán chặt vào Phượng Khê, nhìn nàng mỗi chùy đập xuống mà mắt híp lại đầy hứng thú.
Tối qua lúc nàng rèn, lão có nhìn thoáng qua rồi bận việc rời đi.
Giờ nhìn lại, ừm, có chút ý vị.
Đang xem say mê, liền nghe thấy Phượng Khê hét lớn:
“Sấm sét! Trời sập đất lún, ta có Tử Kim Chùy!
Tím điện! Huyền Chân ngọn lửa, Cửu Thiên Huyền Kiếm Kinh Thiên biến...!”