Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 445
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:55:37
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
445. Phượng cẩu đối với nó quả thực yêu đến sâu đậm!
Phượng Khê vừa lên tiếng, âm thanh đột ngột đến mức suýt nữa làm Sài lão đầu bay cả hồ lô rượu trên tay!
Đào Song Lâm thì giật mình đến nỗi lảo đảo lui lại một bước.
Phượng Khê chẳng buồn để ý đến phản ứng của hai người kia, tâm trạng nàng lúc này thực sự không tốt chút nào. Không gào lên “tám mươi! tám mươi!” thì còn coi như nhẹ đấy!
Nàng có một loại dự cảm vô cùng xấu.
Nàng… sắp bị moi ra cái thiên phú luyện khí nữa rồi.
Nhưng mà nàng thật sự không muốn cái thiên phú này đâu!
Con gái nhà người ta ai lại không có việc gì thì đi chọn búa lớn chứ?!
Nàng tới Luyện Khí Các đúng là có ý định ghi điểm trước mặt các trưởng lão, nhưng không có nghĩa là nàng muốn làm thợ rèn suốt đời đâu nhé!
Giờ thì chuyện đã tới nước này, cưỡi cọp khó xuống, đành phải cắn răng tiếp tục nghề nguội thôi.
Cũng vẫn là câu nói cũ: Người quá xuất sắc cũng là cái tội.
Chói mắt quá.
Muốn giấu dốt cũng không xong.
Ai!
Nàng thật sự quá khổ!
Trong khi Phượng Khê bên này còn đang Versailles*, thì bên trong tay áo nàng, tia Lôi Kiếp kia lại đang mơ màng chìm trong xúc động.
(*Versailles: từ lóng mạng Trung Quốc ám chỉ người giả bộ than khổ nhưng thật ra đang khoe khoang một cách khéo léo.)
Chỉ nghe ca từ toàn là sấm sét, điện tím, mây đen... Đây chẳng phải đang khen nó đấy sao?
Không ngờ Phượng cẩu còn tự sáng tác nguyên bài hát cho nó, xem ra là thật sự yêu thương nó đến sâu đậm nha!
Nếu đã thế, nó cũng đành cố gắng tốt với nàng hơn một chút.
Lôi Kiếp nghe mà càng lúc càng kích động, nếu không ngại bên cạnh có người, nó đã nhảy Disco trên trán Phượng Khê rồi!
Không chỉ nó nghĩ vậy, Tiểu Hắc Cầu cũng ghen tới phát điên.
Nó sắp toang tới nơi rồi!
Cái chủ nhân vô lương tâm kia thế mà lại viết bài hát cho tên Lôi Kiếp mặt dày kia!
Phượng Khê, ngươi đúng là đồ tra nữ!
Ta đối với ngươi chẳng tốt sao? Ta chẳng trung thành sao? Ta không biết quan tâm sao?
Thế thì vì cái gì lại đối xử với ta như vậy?!
Tiểu Hắc Cầu ghen tuông cuồng loạn, bất mãn cuồng loạn, vặn vẹo cuồng loạn!
Tiểu Chim Béo trợn trắng mắt, quay sang bảo nó:
“Ngươi đúng là thiểu năng. Không nói bài này có phải viết cho Lôi Kiếp không, dù có là thật thì cũng chẳng chứng minh được gì.
Càng thân thiết thì càng không cần phô trương sến súa như vậy.
Mẫu thân giúp ta lấy được bao nhiêu hỏa tủy, lại còn mang ngươi sang Ma giới ăn ma khí. Ngươi mù không thấy, lại cứ đi so đo một bài hát.
Nói ngươi thiển cận là còn nhẹ đấy, phải nói ngươi ngu mới đúng!”
Tiểu Hắc Cầu: “……”
Tuy ngươi mắng khó nghe thật, nhưng mà… ta thừa nhận ngươi có lý.
Không hổ là linh sủng đứng thứ hai sau ta, ít ra còn có cái đầu.
Phượng Khê bên này không biết gì hết, còn đang vừa gào vừa kén đại chùy.
Cuối cùng, nàng đã loại sạch toàn bộ tạp chất trong khối hồn thiết kia.
Nàng đặt búa xuống, lau mồ hôi trên trán, quay sang Thượng trưởng lão nói:
“Thượng trưởng lão, con đã cố hết sức rồi, chỉ có thể rèn được đến mức này.”
Thượng trưởng lão không nói lời nào, lập tức kiểm tra khối hồn thiết.
Quả nhiên, chất lượng chẳng khác gì khối mà Đào Song Lâm rèn trước đó.
Vậy là… khối hỗn thiết kia thật sự là do Huyết Vô Ưu rèn!
Nàng đúng là thiên tài luyện khí!
Không chỉ có thiên phú, còn phát minh ra phương pháp luyện khí bằng thần thức.
Ngộ tính như thế, hiếm có khó tìm!
Hắn đang định mở miệng khen thì bên cạnh, Sài lão đầu đã bĩu môi nói:
“Khối hồn thiết này rèn đến mức quá kém!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-445.html.]
Loại phẩm chất này vứt ra ngoài đường cũng chẳng ai thèm nhặt!
Có vài người ấy à, nên làm gì thì làm đi, đừng đến Luyện Khí Các bôi bác mất mặt!”
Nói xong, lão nghĩ Phượng Khê sẽ tức giận hay khó chịu.
Ai ngờ nhìn sang, lại thấy tiểu nha đầu mắt sáng long lanh, nhìn lão như thân nhân lâu ngày gặp lại!
Phượng Khê gật đầu liên tục:
“Lão gia tử nói quá đúng! Con căn bản không có thiên phú luyện khí, đúng là một tiểu phế vật!
Khối sắt này con rèn chỉ là đồng nát sắt vụn, ai làm cũng giỏi hơn con hết!”
Sài lão đầu: “……”
Sao ta nghe mùi âm dương quái khí đâu đây?
Không ngờ, lời nàng nói thật sự là xuất phát từ đáy lòng. Phượng Khê rất mong Luyện Khí Các chướng mắt nàng.
Tiếc rằng, đời không như mơ.
Thượng trưởng lão trừng mắt liếc Sài lão đầu: “Ngươi đừng ở đây quấy rối nữa, mau biến đi làm việc của mình đi!”
Nói rồi quay sang Phượng Khê:
“Vừa nãy ngươi niệm pháp quyết gì đấy? Chẳng lẽ là luyện khí khẩu quyết tổ truyền nhà Huyết gia các ngươi?”
Phượng Khê: “……”
Nàng vội vàng lắc đầu: “Không… không phải, con chỉ thuận miệng bịa bừa thôi.”
Thượng trưởng lão không tin.
Thuận miệng bịa mà lưu loát, khí thế hùng hồn như thế?
Rõ ràng là pháp quyết tổ truyền của Huyết gia!
Ông ta ý vị sâu xa nói:
“Tâm tình của ngươi ta hiểu. Có những bí mật không tiện truyền ra ngoài, nếu ngươi không muốn nói, thì thôi vậy.”
Phượng Khê: “……”
Ta không có, ta thề đấy, ngươi đừng có nói linh tinh!
Thượng trưởng lão lại đưa nàng về thư phòng, hỏi kỹ càng về quá trình nàng dùng thần thức loại tạp chất, sau đó nói:
“Cái tâm đắc này của ngươi rất có giá trị. Ta sẽ bàn bạc cùng các trưởng lão, đến khi nào có kết quả sẽ báo công cho ngươi. Tuyệt đối không bạc đãi.”
Phượng Khê có chút ngượng ngùng:
“Con cũng chỉ làm đại, không đáng kể gì. Người không trách con lỗ mãng là con đã rất cảm kích rồi.”
Thượng trưởng lão gật đầu hài lòng. Tiểu nha đầu này khiêm tốn, không kiêu căng, rất được.
Sau đó, ánh mắt ông dừng lại trên người Đào Song Lâm đang đứng một bên.
Không biết vì sao, trước kia ông thấy đồ đệ này rất thuận mắt, giờ thì... lại hơi khó chịu.
Nhưng ông mau chóng tự an ủi.
Song Lâm là toàn tài luyện khí, mọi công đoạn đều xuất sắc.
Huyết Vô Ưu tuy thiên phú rèn tốt, nhưng chưa chắc thành thạo các bước khác, nhất là khắc thần văn.
Người không biết chế ma phù như nàng, muốn khắc thần văn chẳng khác nào mơ giữa ban ngày.
Nghĩ đến đây, ông nguôi ngoai phần nào, quay sang Phượng Khê:
“Mặt trời sắp lặn rồi, ngươi về nghỉ trước đi. Chờ có kết quả sẽ để Song Lâm báo cho ngươi.”
Phượng Khê thi lễ rồi rời đi.
Đào Song Lâm cũng bước theo.
Phượng Khê cười hì hì nói:
“Đào sư huynh, ta muốn tìm Sài lão đầu nói chuyện chút, huynh cứ đi trước, không cần đưa ta.”
Đào Song Lâm cau mày:
“Ngươi trò chuyện với một lão phế vật làm gì?
À đúng rồi, đừng quên theo dõi việc Nam Cung trưởng lão đúc kiếm giùm ta.”
Phượng Khê gật đầu: “Yên tâm đi, ta sẽ sắp xếp sớm!”
Nói xong, nàng rảo bước rời đi.
Còn chưa tới cổng trăng sau viện, đã nghe bên trong vọng ra tiếng hát:
“Sấm sét! Tu vi thông thiên trời sập đất nứt ta tử kim chùy!
Tím điện! Huyền Chân chi hỏa, cửu thiên huyền kiếm Kinh Thiên biến…”
Phượng Khê: “……”