Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-06-14 11:00:57
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

45. Chủ nhân của ta kinh tài tuyệt diễm, thông minh hơn người!

Cuối cùng, Tiêu Bách Đạo cũng nhẹ nhàng khuyên nhủ vài câu, ý tứ đại khái là: tuy tâm con tốt, nhưng về sau… đừng luyện nữa.

Chờ hắn rời đi, Quân Văn lập tức nghẹn một bụng lời, chua lè chua lòm nói:

“Tiểu sư muội, sư phụ thiên vị quá thể rồi đó!”

Phượng Khê phì cười một tiếng: “Sư phụ là vì thương cho roi cho vọt nên mới trách phạt nghiêm khắc, ôm kỳ vọng càng cao, nên mới dạy dỗ thêm gắt gao.”

“Còn ta thì khác, trong mắt sư phụ muội là một tiểu phế vật, tự nhiên cưng chiều sủng nịnh cho qua.”

Quân Văn tức khắc cứng họng!

A? Nói vậy, chính mình mới là người sư phụ đặt trong tim?

Hắn còn chưa kịp vui trọn vẹn thì đã nghe Phượng Khê hồ hởi nói:

“Ngũ sư huynh, huynh cùng muội lên sau núi nhé! Muội qua đó luyện đan, chắc là không làm phiền người khác đâu.”

Quân Văn: “...Tiểu sư muội, huynh thấy thôi quên đi thì hơn.”

Người khác luyện đan thì cần linh thạch, tiểu sư muội luyện đan thì… cần mạng đó trời!

Tiếc là hắn khuyên không nổi, vẫn là phải dắt theo muội ấy đi tới sau núi.

Lần này, Phượng Khê đã có kinh nghiệm, luyện đan chưa bắt đầu đã thả Tiểu Hắc Cầu ra.

“Nếu lát nữa có khói đen ngươi phải hút sạch cho ta, nghe chưa?!”

Tiểu Hắc Cầu: “...”

Ngươi mẹ nó đang nói tiếng người đấy à?

Đường đường Hỗn Độn chi linh như ta… bị bắt đi làm máy hút khói?!

Nó không muốn. Nhưng kháng lệnh? Ừ, kháng không nổi. Đành chịu vậy.

Phượng Khê luyện liền một mạch mấy chục lò, không một cái nào thành công. Tất cả đều... ầm một tiếng, thất bại sạch!

Tiểu Hắc Cầu bị hun thành một tiểu yên cầu, mỗi lần mở miệng là khói đen phụt ra, nói chuyện còn xì xì.

Đến Quân Văn cũng thấy nó hơi đáng thương.

Nhưng hắn lại càng nghi hoặc hơn: linh lực tiểu sư muội thế nào mà dư giả dữ vậy? Nhiều lò như thế, đến Quý trưởng lão cũng chịu không nổi đâu?!

Hắn lại nghĩ, chắc là do phương pháp của tiểu sư muội có vấn đề, nên hao tổn linh lực ít hơn...

Phượng Khê thì ôm một bụng buồn bực, rõ ràng mỗi bước nàng đều làm đúng, vậy sai chỗ nào chứ?!

Tiểu Hắc Cầu cuối cùng cũng nhịn không nổi, oán khí xông trời:

“Ngươi sai ở cái số trời nghịch thiên của ngươi đó! Ngươi không có thiên phú luyện đan! Tự lượng sức mình đi!”

“Nếu ngươi cần tiền, đợi tu vi ta khôi phục, mang linh thực trong bí cảnh ra bán là xong, cần gì phải lăn lộn thế này?!”

Nhưng Phượng Khê không cam tâm. Người sống trên đời, không thể cứ chờ dựa núi, mà núi thì còn có lúc lở. Dựa người? Người còn có lúc đi. Chỉ có dựa chính mình là vững như bàn thạch!

Nghĩ tới đây, Phượng Khê cuối cùng cũng phát hiện ra điểm mấu chốt — nàng là Thủy Mộc Hỏa tam linh căn.

Ba cái linh căn này… vốn chẳng hợp nhau. Lúc điều động Hỏa linh căn luyện đan, Thủy Mộc hai tên còn lại không những không phối hợp, lại còn gây rối. Thế thì đan luyện làm sao được?

Phượng Khê trầm ngâm hỏi Tiểu Hắc Cầu:

“Nếu như ta không có đan điền, có thể tu luyện Ma tộc công pháp được không?”

Tiểu Hắc Cầu lập tức phấn chấn:

“Được chứ! Không những được mà còn cực kỳ thích hợp luôn! Có vài loại còn mạnh hơn mấy thứ công pháp tàn kia nhiều!”

Phượng Khê gật đầu như đã hạ quyết tâm:

“Ngũ sư huynh, cho ta mượn một con chủy thủ. Ta muốn... tự tay m.ổ b.ụ.n.g lấy đan điền ra, đem đạp nát!”

Quân Văn: “……”

Bị nàng trừng cho một cái, Quân Văn run run rẩy rẩy lấy chủy thủ ra, đưa bằng hai tay.

Phượng Khê ướm ướm vị trí đan điền, rồi bảo Quân Văn tránh mặt. Sau đó, nàng nhấc vạt áo, cắt phựt một đường.

Máu tươi lập tức nhuộm đỏ bụng dưới.

Tiểu Hắc Cầu tròn mắt choáng váng!

Nó tưởng Phượng Khê chỉ giả bộ hù dọa ba con hàng “linh căn” trong đan điền, ai ngờ... nàng làm thật!

Ba cây linh căn cũng sợ ngất, run lẩy bẩy "quỳ rạp" trong đan điền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-45.html.]

Phượng Khê cảm nhận được tiếng van xin yếu ớt, hừ lạnh:

“Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu còn dám giở trò, ta phế luôn đan điền!”

Ba linh căn điên cuồng gật đầu lia lịa.

Lúc này, nàng mới lấy thuốc bột cầm m.á.u đổ vào vết thương, rồi lại nuốt một viên đan dược.

Muốn diễn, phải diễn tới nơi tới chốn. Ngay cả chính mình cũng không lừa được, còn mong lừa ai?

Tiểu Hắc Cầu rụt cổ, nguyên một đám cầu nhỏ co lại như sắp tan biến.

Dọa c.h.ế.t nó rồi!

Nha đầu thúi này mà phát điên thì quả thực còn đáng sợ hơn cả Ma tộc!

Về sau ta phải thu liễm lại một chút, nếu không lỡ đâu chọc nàng bực mình, nàng thật sự cái gì cũng dám làm!

Phượng Khê xử lý xong vết thương, lúc này mới bảo Quân Văn quay lại.

Quân Văn vừa quay người, liếc thấy chủy thủ còn dính máu, mặt mày tức thì trắng bệch:

“Tiểu sư muội, muội… muội…”

Phượng Khê khẽ cười:

“Ngũ sư huynh, có vài chuyện muội không thể nói rõ với huynh, nhưng huynh yên tâm, muội sẽ không làm chuyện ngốc nghếch, cũng tuyệt đối không làm gì tổn hại đến sư phụ và huynh.”

Quân Văn chẳng hiểu sao trong lòng chợt nhói. Hắn đột nhiên cảm thấy cái miệng của mình đúng là đồ vay mượn, há ra rồi lại không biết phải an ủi tiểu sư muội thế nào.

Cuối cùng… hắn đành biểu diễn một màn—khỉ leo cây.

Phượng Khê bị hắn chọc cười thành tiếng.

Nàng ở hiện đại vốn là một cô nhi, sau này tuy có tài khoản ngân hàng vài “tiểu mục tiêu” (tỷ nhỏ nhỏ), nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng biết yêu thương là gì.

Vì thế nàng thường âm thầm quyên góp cho học sinh nghèo khó, mình không cảm nhận được yêu thương thì để người khác cảm nhận thay vậy.

Chỉ là, từ lúc xuyên sách đến giờ… vô luận là Tiêu Bách Đạo hay Quân Văn, đều khiến nàng lần đầu cảm nhận được quan ái (yêu thương và trân trọng).

Có lẽ đây là món lời lớn nhất khi ta xuyên thư.

Viết xong đoạn văn nhỏ trong lòng, Phượng Khê bắt đầu luyện đan lại.

Quân Văn vốn định lên tiếng ngăn cản, nhưng liếc thấy tiểu hắc cầu cứ ra hiệu điên cuồng với mình, đành nghẹn họng mà im lặng.

Tiểu hắc cầu trong lòng thầm mắng:

Ngươi là đồ ngốc à! Nữ ma đầu tâm trạng đang không tốt, ngươi mà lại chọc nàng nổi điên, nàng biết đâu lại đem ta ra… xì hơi thì sao!

Tiểu hắc cầu đáng thương giờ chỉ còn một nguyện vọng:

Phượng Khê mau mau luyện thành đan dược!

Không biết có phải nguyện vọng quá tha thiết, hay là lời cầu nguyện linh nghiệm thật, mà lò đan lần này không hề bốc khói, thậm chí… còn lờ mờ toả ra mùi thuốc!

Phượng Khê hít sâu một hơi, nâng nắp lò đan lên.

Một luồng dược hương kỳ dị ập tới mũi.

Bên trong lò, nằm ngay hàng thẳng lối mười viên đan dược tròn vo béo múp, trên mỗi viên đều có một vòng hoa văn kim sắc uốn lượn.

Phượng Khê nhíu mày:

“Ngũ sư huynh, muội luyện ra hình như vẫn sai sai… đan dược của Quý trưởng lão không có hoa văn kỳ cục này mà?”

Quân Văn trợn trắng cả mắt, suýt nữa rớt con ngươi ra ngoài:

“Tiểu, tiểu sư muội… đấy là… là cực phẩm đan dược đó!”

Phượng Khê chỉ từng nghe Quý trưởng lão nói đến phân chia đan dược thượng, trung, hạ phẩm. Còn có… cực phẩm?

Tiểu hắc cầu trừng Quân Văn một cái khinh bỉ:

“Nhìn ngươi kìa, đúng là quê một cục!

Chủ nhân của bổn đại nhân ta đây có thiên tư kinh diễm, thiên phú trác tuyệt, luyện ra cực phẩm đan dược là chuyện bình thường! Có gì mà ngạc nhiên!”

Quân Văn: “…”

Ngươi là bị khói đen hun ngốc rồi hả?

Bằng không sao tự nhiên quay sang nịnh bợ trắng trợn vậy?

Tiểu hắc cầu yên lặng rơi hai hàng nước mắt trong lòng:

Ta cũng đâu muốn như vậy đâu… nhưng mà nữ ma đầu thật đáng sợ… Ta mà không dỗ ngon dỗ ngọt, sớm muộn gì cũng bị nàng lột da hun khói!

Loading...