450. Định Hải Thần Châm
Bảy vị phong chủ đang bàn bạc thì Đoạn phong chủ của Thiên Xu phong nhận được một tin khẩn.
Sắc mặt hắn bỗng chốc thay đổi, lộ vẻ không thể tin nổi.
Ngẩn ra vài nhịp, hắn mới lên tiếng:
“Hỗ Trưởng lão phụ trách tuần tra truyền tin về, đám hải thú cuồng bạo kia bỗng dưng yên lặng hẳn, hơn nữa còn như cố ý kéo nhau tụ tập về phía Lang Ẩn Uyên của chúng ta.
Chỉ là, tụ đến cách Lang Ẩn Uyên khoảng ba mươi dặm thì dừng lại, không tiến thêm bước nào nữa.”
Sáu vị phong chủ còn lại đều ngỡ mình nghe nhầm, xác nhận đi xác nhận lại mấy lần mới dám tin là thật.
La phong chủ của Khai Dương phong lên tiếng:
“Hải thú làm sao đột nhiên yên lại? Chẳng lẽ là các vị Thái Thượng trưởng lão đã ra tay?”
Lời này vừa nói ra, liền được mọi người đồng tình. Hải thú làm gì có chuyện tự dưng hiền lành, chưa kể còn biết đường tụ tập đúng chỗ mình. Rõ ràng là có người đứng sau, mà có thể khiến đám quái vật kia phải co đầu rút cổ, trừ các vị Thái Thượng trưởng lão ra thì chẳng còn ai nữa.
Diêu phong chủ của Dao Quang phong cảm thán:
“Xem ra mấy vị Thái Thượng trưởng lão đã sớm nhận ra sự khác thường của bầy hải thú, hơn nữa còn tìm được đối sách. Thật đúng là trụ cột trấn giữ Lang Ẩn Uyên, như Định Hải Thần Châm dưới đáy biển!”
Đỗ phong chủ của Thiên Toàn phong phụ họa:
“Không sai! Nếu không có bọn họ tọa trấn, e là giờ chúng ta đã đầu bể má.u chảy! Cho nên mới nói, người với người đúng là không thể so được!
Các vị Thái Thượng trưởng lão vì Lang Ẩn Uyên dốc hết tâm huyết, vậy mà cái tên Huyết Phệ Hoàn kia ch.ết rồi còn chưa yên, còn dắt cả hai đứa cháu chui vào đây!”
Đoạn phong chủ nhẹ giọng nói:
“Huyết Phệ Hoàn đúng là phẩm hạnh đáng ngờ, nhưng đứa nhỏ Huyết Vô Ưu này thì khác. Từ khi vào đảo tới nay, lập không ít công trạng, đúng là tre xấu mọc măng tốt.”
Phong chủ Ngọc Hành phong gật đầu:
“Lão Đoạn nói có lý, nha đầu Huyết Vô Ưu kia quả thực không tệ. Nếu không có con bé, chúng ta còn chưa chắc đã giải được chuyện Hồng Mông Tử Huyền thụ ch.ết non.”
Đỗ phong chủ lại lắc đầu:
“Nói tới Hồng Mông Tử Huyền thụ, ta lại có cái nhìn khác.
Ta cảm thấy Huyết Phệ Hoàn từ lâu đã biết chuyện cây thần, cố ý nói trước cho Huyết Vô Ưu, để con bé lập công, nhân tiện rửa trắng thanh danh hắn.
Nếu không thì làm sao trùng hợp đến vậy? Cây vừa mới nở hoa, con bé đã lù lù xuất hiện trên đỉnh Ngọc Hành phong, còn chủ động xin ký khế ước?”
Đoạn phong chủ cười nói:
“Con bé đó mới tí tuổi đầu, sao nghĩ được xa như vậy? Lại nói, khi ấy đông người có mặt thế kia, nếu nó có nói dối, gan cũng phải lớn đến mức không tưởng!”
Đỗ phong chủ cười lạnh:
“Huyết Phệ Hoàn còn dám chọc thủng đại trận hộ đảo, thì cháu gái hắn lá gan sao nhỏ được?
Nói thẳng ra, Huyết Phệ Hoàn đời nào vô duyên vô cớ nhận một đứa làm cháu? Nhất định là tính tình hợp cạ, bản chất giống nhau!
Cho nên mặc kệ con bé làm gì, khi hết ba tháng, nhất định phải đuổi ra khỏi đảo!”
Đoạn phong chủ chỉ đành cười khổ, có lời đến miệng lại nuốt trở vào.
Lúc này, Khổng phong chủ của Thiên Cơ phong lên tiếng:
“Chuyện Huyết Vô Ưu để sau đi, trước hết chúng ta ra ngoài xem tình hình hải thú, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-450.html.]
Dưới đáy biển.
Phượng Khê lúc này đang hí hửng hấp thu những luồng linh khí rò rỉ từ cơn lốc xoáy.
Bất thình lình, cái vòi quái vật kia quay đầu bỏ chạy như thể thấy quỷ!
Cũng may Phượng Khê trói nó chặt, chứ không thì chắc bị hất bay rồi.
Phượng Khê vội vàng thu lại Tiểu Hắc Cầu cùng đám linh thú.
Còn cây Mộc Kiếm thì từ lúc quái vật vừa động, nó đã nhanh như chớp bay về trở lại nhẫn trữ vật của nàng rồi. Phản ứng còn nhanh hơn cả suy nghĩ, đúng là đỉnh cao.
Quái vật kia lao đến trước kết giới, trên cái mắt dựng đứng nơi đầu b.ắ.n ra một luồng hồng quang, kết giới lập tức hé mở một khe hở mảnh.
Nó do dự một chút rồi chui vào trong.
Chui vào rồi, mười hai cái chân của nó cắm đầu chạy như bán mạng.
Phượng Khê bám trên người nó như đi nhờ xe, còn không quên ra lệnh cho đám cá Ngư Lạc Cuồng Bạo rút sạch khỏi hiện trường gây án.
Chưa đến nửa khắc sau, quái vật đã quay về hang động.
Phượng Khê vì bị trói chung nên cũng bị kéo theo vào hang.
Vừa mới cởi được dây trói, quái vật bỗng đơ người như xác ch.ết, bất động hoàn toàn.
Phượng Khê không rõ nó làm sao, nhưng linh cảm mách bảo, tốt nhất là... giả ch.ết theo.
Thế là nàng nhanh chóng che giấu hơi thở, nằm im re.
Chốc lát sau, có người xuất hiện.
Một trong những cái vòi của quái vật khẽ mở mắt.
Thấy người tới, nó run lên, rồi lại... nhắm mắt.
Người kia hừ lạnh:
“Giả ch.ết ở đây làm gì? Có chuyện gì lạ xảy ra không?”
Phượng Khê tim đập thình thịch, là giọng của lão Sài!
Quả nhiên, trong truyện tiên hiệp, phàm là mấy lão đầu lôi thôi đều là loại có vai trò... "quét rác diệt boss cuối"!
Trong lòng quái vật thì đang nhủ thầm:
Rốt cuộc là có chuyện lạ hay không vậy?!
Đồ đệ ngươi chui vào người ta, chẳng lẽ ngươi không biết à?!
Mà nha đầu kia lén lén lút lút, không phải là lẻn vào đấy chứ?
Quan trọng nhất là… nãy giờ ta còn lỡ ăn vụng mấy thứ linh khí ngon lành, không biết có phải đồ của ai hay không... thôi tốt nhất cứ im.
Nghĩ vậy, nó ồm ồm đáp: “Không có.”
Lão Sài nheo mắt: “Theo ta ra ngoài kết giới nhìn thử xem!”
Quái vật: “……”
Phượng Khê: “……”
Một người một quái cùng lúc giật mình, cùng lúc chột dạ!