453. Một lần phản bội, ngàn lần chẳng cần.
Mộc Kiếm run lên bần bật, thân kiếm lắc lư như điên, hết sức biểu đạt thái độ: "Ta oan!"
Tiểu Hắc Cầu sung sướng khi thấy người khác gặp họa, cười toe toét nói:
"Ngươi đừng tưởng che giấu được gì, ngay cả ta còn nhìn ra ngươi đang nói dối, huống chi là chủ nhân anh minh thần võ của chúng ta!
Mau mau thành thật khai báo đi, chủ nhân nhà ta rộng lượng, biết đâu còn cho ngươi một cơ hội làm lại cuộc đời. Còn nếu cứ cứng đầu chối bay chối biến, coi chừng bị đá bay khỏi cửa đấy!
Đến lúc đó, ngươi chỉ có thể lê lết đầu đường xó chợ, làm một thanh 'kiếm lang thang' thôi!”
Mộc Kiếm hận đến mức chỉ muốn đ.â.m Tiểu Hắc Cầu thành tổ ong!
Đồ khốn kiếp, cứ đợi đấy!
Nó quyết định nhận tội.
Thứ nhất là Phượng Khê đã bắt đầu nghi ngờ; thứ hai là hai khối đá kia đã bị nó ăn gần sạch, sớm muộn cũng bại lộ.
Vì vậy, nó quỳ xuống trước Phượng Khê.
Quỳ một cách vô cùng thuần thục.
“Chủ nhân, ta không làm chuyện xấu gì đâu, chỉ là... chỉ là ăn vài cục đá thôi mà.”
Phượng Khê nghiến răng ken két, lập tức dùng thần thức kiểm tra nhẫn trữ vật.
Quả nhiên, gia tộc Càn Khôn đã sắp xếp sẵn sàng, hai khối đá đã bị lột trần lớp ngoài, để lộ phần bên trong đã bị Mộc Kiếm hút sạch.
Đá vốn có màu xám trắng, giờ trắng tinh như bột giặt cao cấp.
Phượng Khê lấy ra một khối, liền thấy mặt trên vốn in đầy dấu vết tàn kiếm Ma tộc, giờ đã sạch bóng, không còn lại một mống.
Nàng vốn định bán chính mấy cái dấu tích đó, giờ thì xong rồi, mất sạch!
Giờ thì chỉ còn một đống... cục đá bỏ đi!
Phượng Khê giận đến nghiến răng:
“Ta có nói chưa? Lần trước là lần cuối cùng ngươi được tha!
Duyên phận giữa ta với ngươi coi như chấm dứt! Ngươi cút đi cho ta!”
Nói xong, nàng giải trừ khế ước với Mộc Kiếm, rồi thuận tay ném nó xuống đất, nghênh ngang rời đi.
Không thèm ngoái đầu lấy một cái.
editor: bemeobosua
Mộc Kiếm nằm mơ cũng không ngờ Phượng Khê lại tuyệt tình như vậy.
Nó thật sự bị bỏ!
Một cảm giác hoảng loạn khủng khiếp trùm lên toàn thân.
Không chỉ mình nó bất ngờ, ngay cả Tiểu Hắc Cầu cũng choáng váng.
Ý định ban đầu của nó chỉ là muốn cho Mộc Kiếm một bài học, ai ngờ lại khiến Phượng Khê đuổi thật!
Tiểu Hắc Cầu lắp bắp:
“Chủ nhân, kỳ thật... kỳ thật Mộc Kiếm tuy có hơi đê tiện một chút, nhưng cũng có ưu điểm mà.
Trước đó nó đào hố rất hăng hái! Còn sợ ngươi rơi vào xoáy nước, chủ động lao tới che chắn cho ngươi…”
Lúc nói câu này, chính nó cũng thấy lương tâm bị bóp nghẹt.
Rõ ràng tên khốn đó chỉ vì muốn gần xoáy nước để hút linh khí, căn bản không phải bảo vệ ai!
Nói xong, nó đá mắt sang Tiểu Chim Béo, ý bảo mau phối hợp.
Tiểu Chim Béo gật gù, sảng giọng phụ họa:
“Một lần bất trung, trăm lần không cần!
Ta thấy chủ nhân làm rất đúng, loại như Mộc Kiếm nên sớm ném quách đi cho đỡ chật đất!
Chủ nhân còn tha cho nó, không cho nó vào lò luyện kiếm là đã nhân từ lắm rồi! Nếu là ta, đã vứt thẳng vào lò, tặng luôn một vé về trời!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-453.html.]
Tiểu Hắc Cầu: “…”
Quả nhiên, độc nhất là lòng dạ đàn bà!
“Chủ nhân, Mộc Kiếm... nó cũng chưa đến mức phản bội, chẳng qua là ham ăn vụng thôi…”
Phượng Khê lạnh mặt cắt lời: “Nếu ngươi xót xa thì đi theo nó luôn đi!”
Tiểu Hắc Cầu lập tức ngoan ngoãn như gà luộc.
Tiểu tiện tiện à, ta tận tình tận nghĩa rồi! Tự cầu phúc đi nhé!
Chẳng bao lâu sau, Phượng Khê gặp được Tử Trưởng Lão đang vội vàng tìm nàng ở Lang Ẩn Uyên. Vừa thấy gương mặt cười ngơ ngác của nàng, Tử Trưởng Lão chỉ muốn bóp c.hết Lão Sài!
Ông nhét ngay cho nàng một viên giải tửu đan.
Ánh mắt Phượng Khê dần dần khôi phục thần trí.
Nàng ôm đầu, nhấn vào huyệt Thái Dương: “Sư phụ, sao người lại ở đây? Con làm sao lại tới chỗ này?”
Tử Trưởng Lão lúc trước còn giận đỏ mắt, giờ thì xót ruột không nỡ mắng:
“Con bị lão Sài c.h.ế.t tiệt kia chuốc say. Thôi, về nghỉ ngơi đi, đợi con tỉnh lại ta sẽ nói tiếp.”
Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu, còn báo bình an với Quân Văn một câu, rồi như một chú chim cút nhỏ ngoan ngoãn theo Tử Trưởng Lão trở về Luyện Đan Các.
Phượng Khê mệt rã rời.
Vừa mới chạy đi chạy lại dưới đáy sông, lại còn lăn lộn nửa ngày trời, không mệt mới là lạ!
Vừa nằm xuống đã ngủ say như ch.ết.
Trong thức hải, Tiểu Hắc Cầu thở ngắn than dài.
Tiểu Chim Béo thì thấy nó ngốc hết chỗ nói.
Người nào có đầu óc đều nhìn ra được: Mẫu thân đang cố tình trừng trị Mộc Kiếm, chứ đâu phải thật sự không cần nó!
Đáng đời Mộc Kiếm!
Gây chuyện hết lần này đến lần khác, không phạt thì sớm muộn cũng gây họa lớn!
Ai…
Trong đám linh sủng của mẫu thân, chỉ có mỗi nó là có đầu óc, còn lại toàn là đồ ngốc!
Lúc này, Mộc Kiếm đang lặng lẽ chui dưới lòng đất, vô cùng thê lương.
editor: bemeobosua
Không còn cách nào, sợ bị phát hiện nên không dám ló lên.
Ngay cả trong đất cũng không dám chui nhanh, chỉ dám rón rén từng chút một bò về phía chỗ ở của Phượng Khê.
Nó cảm thấy mình như bị cả thế giới ruồng bỏ.
Giờ nó mới nhận ra, cái chuyện “rời nhà bỏ đi” lúc trước nó nghĩ… thật đúng là ấu trĩ hết phần thiên hạ!
Dù nhà có tệ đến đâu, vẫn cho nó cảm giác an toàn.
Nó thật là ngu xuẩn, lại còn dám đòi bỏ nhà đi!
Nó sai rồi.
Lần này là thật sự biết sai rồi!
Nếu nó muốn ăn đá, hoàn toàn có thể xin phép chủ nhân!
Tại sao phải lén lút ăn vụng cơ chứ?!
Đó chẳng phải là ăn trộm sao?!
Lúc trước ở Vạn Kiếm Tông, chủ nhân thà để thần thức bị tàn kiếm trong Kiếm Trủng cắn xé, cũng không để lộ sự tồn tại của nó.
Còn nói sẽ bảo vệ nó suốt đời.
Nó khi ấy cảm động phát khóc, thế nhưng sau đó… nó đã làm gì?
Hết lần này đến lần khác gây họa, khiến chủ nhân tổn thương…
Nó thật đáng ch.ết!