Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 454
Cập nhật lúc: 2025-06-15 05:02:16
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
454. Xem ra tài năng này đúng là có thể di truyền rồi!
Phượng Khê bên này còn đang ngủ say như ch.ết, trong khi bảy vị phong chủ bên kia thì như ruồi mất đầu, rối rít chạy khắp nơi truy tìm nguyên nhân khiến hải thú ngoan ngoãn.
Tìm suốt nửa ngày mà chẳng lần ra manh mối gì, cuối cùng đành lắc đầu thở dài, đem hết công lao quy về... bảy vị Thái thượng trưởng lão.
Nào ngờ khi họ lục tục kéo nhau tới bái phỏng, lại nhận được tin báo rằng: bảy vị Thái thượng trưởng lão đang bế quan, không có chuyện khẩn cấp thì đừng làm phiền.
Bảy vị phong chủ chỉ biết thở dài cảm thán, Thái thượng trưởng lão quả không hổ là Thái thượng trưởng lão, làm ra chuyện lớn chấn động trời đất thế mà chẳng buồn hé một lời.
Đúng là danh lợi tựa mây bay!
Lúc này ở trong Luyện Khí Các, Thượng trưởng lão đang nổi trận lôi đình, chỉ vào mũi Sài lão đầu mắng như tát nước:
“Ngươi có thể làm ơn để ta yên ổn một chút không hả?!
Ngươi chuốc say nha đầu Huyết Vô Ưu xong rồi chuồn thẳng, kết quả Tử trưởng lão quay sang mắng ta xối xả, chửi tới mức đầu ta cũng muốn nổ tung!
Ta đắc tội với ai chứ?!”
Sài lão đầu dửng dưng, rót ừng ực một ngụm rượu:
“Thì nàng tự nguyện tới uống với ta mà! Uống say là việc của nàng, có liên quan gì tới ta?!”
Thượng trưởng lão nghe xong tức nghẹn họng, gầm lên:
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, nàng bao nhiêu tuổi?! Nàng chưa hiểu chuyện, chẳng lẽ ngươi cũng vậy?!
Lần sau mà nàng lại tìm ngươi uống rượu, tốt nhất ngươi chuồn cho khuất mắt ta!
Nghe rõ chưa?!”
Sài lão đầu chẳng thèm đáp lại, xách hồ lô rượu lảo đảo bỏ đi.
Trong đầu còn đang nghĩ: không biết con bạch tuộc chân đỏ kia mà đem cắt ra nhúng lẩu thì mùi vị thế nào nhỉ?
Lần sau nàng tới lại thử xem…
Thượng trưởng lão nhìn bóng lưng hắn, tức đến mức mặt mày tái mét.
Chẳng còn cách nào, đành quay sang dặn dò Đào Song Lâm, bảo hắn sau này để mắt kỹ vào hai tên "bợm rượu", đừng để tụ tập uống bậy uống bạ nữa.
Có điều, lúc này Đào Song Lâm đang trong trạng thái hồn bay phách lạc, đến giờ hắn vẫn chưa tiêu hóa nổi sự thật rằng Phượng Khê là thiên tài luyện khí.
Tay chân nhỏ xíu như vậy, sao có thể là thiên tài luyện khí chứ?!
Chưa kể, thần thức nàng lại chịu được lửa hồn thiết nung đỏ... không thể tin nổi!
Thượng trưởng lão thấy rõ tâm tư trong đầu hắn, bèn nói:
“Trên đời này người kỳ lạ đầy rẫy, không nói đâu xa, chỉ riêng gia gia của Huyết Vô Ưu thôi đã là một nhân vật truyền kỳ rồi!
Không chỉ tu vi khủng, mà luyện đan, chế phù, luyện khí, bố trận cái gì cũng tinh thông.
Hồi còn là đệ tử thân truyền đã có thể treo ngược các trưởng lão lên mà đánh, sau khi thành tài thì đến bảy vị Thái thượng trưởng lão hợp sức cũng chỉ đánh hòa với hắn là cùng.
Tiếc rằng người có tài mà không có đức, cuối cùng bị đuổi khỏi Lang Ẩn Uyên.”
Nói tới đây, Thượng trưởng lão cũng không khỏi thở dài cảm thán.
Con người mà, ai chẳng có lòng ngưỡng mộ kẻ mạnh.
Dù Huyết Phệ Hoàn mang tiếng xấu khắp Lang Ẩn Uyên, nhưng cũng không thể phủ nhận, hắn đúng là một nhân vật truyền kỳ.
Lão chỉnh lại cảm xúc rồi tiếp:
“Ta nói với ngươi mấy lời này là để ngươi hiểu, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Tuyệt đối đừng coi thường bất kỳ ai.
Vi sư trước đây cũng vì mắt hẹp nên từng khinh thường Huyết Vô Ưu, giờ mới thấy mình thật sai.
Huyết Phệ Hoàn chịu nhận nàng làm cháu gái, chắc chắn nàng có chỗ hơn người.
Sau này ngươi cứ hòa thuận với nàng, đừng gây sự.”
Đào Song Lâm rũ mặt như tàu lá héo, gật đầu nhận lệnh.
Thượng trưởng lão sợ đệ tử tự ti quá đà, lại an ủi:
“Người có sở trường, kẻ có sở đoản. Ngươi cũng đừng xem nhẹ bản thân.
Dù Huyết Vô Ưu luyện khí giỏi thật, nhưng chưa chắc giỏi khắc thần văn. Về phương diện nắm bắt toàn diện, ngươi vẫn là nổi trội hơn.”
Nghe đến đây, Đào Song Lâm cuối cùng cũng tìm lại được chút tự tin: đúng rồi! Huyết Vô Ưu chỉ biết gõ búa, mấy thứ khác chắc chắn không bằng ta!
Bên kia, Phượng Khê sau khi tỉnh ngủ thì tới gặp Tử trưởng lão, vừa hay Túy trưởng lão cũng có mặt.
Tử trưởng lão không nỡ mắng tiểu bảo bối nhà mình, nên quay sang chửi từ trên xuống dưới nguyên Luyện Khí Các một trận tơi bời.
Túy trưởng lão ngồi uống trà bên cạnh, trong lòng nghĩ: Không ngờ lão Tử còn biết mắng người nhiều đến vậy!
Phượng Khê cúi đầu nghe mắng, dáng vẻ giống y như con chim cút nhỏ bị nhéo.
Đợi mắng xong, nàng mới lí nhí nói:
“Sư phụ, con biết sai rồi, sau này con không ham rượu nữa.”
Tử trưởng lão hừ lạnh một tiếng, không buồn đáp.
Phượng Khê lập tức lấy từ nhẫn trữ vật ra hai khúc khoai nướng:
“Sư phụ, Túy trưởng lão, đây là khoai con nướng bằng lò luyện khí đấy! Ăn ngon cực!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-454.html.]
Con để dành riêng cho hai người!”
Tử trưởng lão nhận lấy, sắc mặt lập tức dịu đi không ít.
Dù gì tiểu đồ đệ cũng có lòng.
Biết đâu hai khúc khoai này vốn dành hết cho ông, chẳng qua nể tình nên mới chia cho lão Túy một khúc.
Ừ, nhất định là vậy rồi!
Túy trưởng lão lúc này hỏi:
“Ngươi tới Luyện Khí Các chỉ để uống rượu với Sài lão đầu thôi sao?”
Phượng Khê lắc đầu:
“Không phải, là Thượng trưởng lão gọi con tới bảo rèn một khối hồn thiết đó chứ!
Ngài không biết đâu, con cầm búa rèn suốt mấy canh giờ, đến bả vai cũng muốn rụng luôn!”
Tử trưởng lão và Túy trưởng lão mặt mày đầy nghi hoặc: “Ông ta kêu ngươi... rèn hồn thiết á?”
Phượng Khê gật đầu:
“Đúng rồi! Ông ấy còn khen con rèn ra hồn thiết gần như không có tạp chất, nói con là thiên tài luyện khí!
Con chỉ tùy tiện nói mấy câu hiểu biết thôi mà ông ấy đã kêu đó là sáng tạo độc đáo, thần thức luyện khí gì đó... còn bảo sẽ giúp con thỉnh công!
Hai người nói xem, chẳng lẽ trong Luyện Khí Các không còn ai dùng được, nên mới coi trọng một người dân thường như con đến vậy?!
Ai da...
Ông ấy còn bảo con sau này thường xuyên tới đó rèn luyện, nhưng con thật sự không muốn đâu!
Con chỉ là một thiếu nữ mềm mại yếu đuối, làm gì hợp với kiểu sai vặt thô lỗ như luyện khí chứ…”
Tử trưởng lão và Túy trưởng lão nghe xong, ngây người như phỗng.
Xem ra cái “thiên phú chơi đùa” này đúng là... có thể di truyền!
Huyết Phệ Hoàn giỏi cái gì cũng biết, cháu gái ông ta cũng y chang!
Tất nhiên, hiện tại Phượng Khê còn lâu mới đuổi kịp ông ta, còn kém xa lắm!
Phượng Khê vẫn đang lải nhải:
“Con giờ đã bị giao mấy việc lặt vặt rồi, nếu Thượng trưởng lão lại thêm cho con một chân sai vặt Luyện Khí Các nữa thì sao?!
Tuy con rất sẵn lòng cống hiến cho Lang Ẩn Uyên, nhưng con chỉ có một thân một mình thôi mà, gánh nhiều việc quá con sợ gãy lưng mất!
Ai da…
editor: bemeobosua
Sư phụ, Túy trưởng lão, hai người nói xem, có phải người mà quá xuất sắc thì cũng hơi khổ đúng không?”
Tử trưởng lão: “…”
Túy trưởng lão: “…”
Chắc tửu lực con bé này còn chưa tiêu hết...
Không thì sao nói chuyện khiến người ta tức muốn xỉu thế này?!
Tử trưởng lão giận tím mặt:
“Được rồi! Đừng tự khen mình nữa, lại đây luyện đan đi!”
“Dạ được!”
Theo lý mà nói, Tử trưởng lão bắt đầu dạy luyện đan thì Túy trưởng lão nên rút lui.
Nhưng lão mặt dày, nhất quyết không chịu đi.
Vì sao ư? Vì mấy câu Phượng Khê vừa nói làm ông nảy ra một ý:
Nếu con bé có thể đảm nhiệm nhiều việc, vậy thì… cũng có thể có nhiều sư phụ đúng không?!
Lần trước lỡ mất cơ hội thu đồ đệ, lần này nhất định phải nắm cho chắc!
Tử trưởng lão không hề hay biết tâm tư của lão Túy, chỉ nghĩ có người ở lại chứng kiến thiên phú đồ đệ mình cũng hay, nên chẳng buồn đuổi đi.
Một buổi sáng trôi qua rất nhanh.
Tử trưởng lão sợ Phượng Khê mệt, bèn bảo:
“Thôi, hôm nay đến đây thôi, ngươi về nghỉ đi.”
Phượng Khê vừa định đi thì Túy trưởng lão đã chặn lại:
“Khoan đã!”
Lão cười hiền hậu:
“Tiểu Vô Ưu à, tuy Tử trưởng lão đúng là có bản lĩnh, nhưng một người thì kiến thức cũng có hạn.
Ngươi là thiên tài luyện đan, mà chỉ có một sư phụ thì… thiệt thòi quá!
Ta với ngươi vừa gặp đã hợp, từ lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã biết giữa chúng ta là… duyên sư đồ trời định!”
“Ngươi có nguyện ý hay không thì cũng phải bái ta làm sư phụ!”
Vừa dứt lời, Tử trưởng lão đã xách cả lò luyện đan ném về phía hắn!
“Họ Túy kia! Ngươi cũng dám tới chỗ ta đào góc tường? Ta đập ch.ết ngươi bây giờ!”