Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 458

Cập nhật lúc: 2025-06-15 05:02:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

458. Đám ma thú sau núi náo nhiệt ghê ha

Phượng Khê lột đến cả một đống vỏ tôm, vẫn không moi ra được bao nhiêu tin tức hữu ích từ miệng Mục Uyển Uyển.

Cũng không phải Mục Uyển Uyển cảnh giác, mà là nàng thật sự biết quá ít về phù bảo.

Theo lời sư phụ nàng nói, không cần nhìn một núi lại mơ mộng sang núi khác, hiện tại nên tập trung vào việc chế phù trước đã.

Chờ đến khi có thể vẽ thành thục phù cấp Thiên rồi hãy tính đến phù bảo sau.

Phượng Khê kỳ thật chưa từng vẽ ma phù cấp Thiên, nhưng nàng từng vẽ linh phù cấp Thiên rồi, suy ra thì chắc ma phù cũng không quá khó.

Có điều, muốn thử vẽ cũng cần phải biết hình dáng đại khái.

Thế là, nàng lại tiếp tục lân la gợi chuyện Ma phù cấp Thiên.

Mục Uyển Uyển lúc này đã mặt đỏ rực, ngà ngà say, nói gì cũng kể hết không giấu giếm.

Phượng Khê nhìn bộ dạng ngốc nghếch ấy, âm thầm hạ quyết tâm: Sau này tuyệt đối không được sa vào tửu sắc!

Mục Uyển Uyển cao hứng lôi ra một tấm ma phù:

“Vô Ưu muội muội, muội xem nè!

Đây là một tấm phù con rối, sau khi kích hoạt có thể triệu hồi một phù con rối trợ chiến đấu.

Tuy hiệu quả chỉ kéo dài mười lăm phút, tu vi chỉ tương đương Ma Anh sơ kỳ, nhưng đến lúc nguy cấp cũng có thể cứu mạng đó!”

Phượng Khê: (???)

Mục Uyển Uyển đúng là bảo tàng di động!

Nàng thuận miệng nói ra mấy chuyện đã khiến nhận thức của Phượng Khê bị lật đổ hoàn toàn!

Phượng Khê vẫn luôn nghĩ rằng chỉ có luyện khí sư mới luyện được con rối, lại còn mất công tốn sức, hạn chế đủ kiểu.

Không ngờ phù triện cũng có thể họa ra con rối?

Khác nào thần bút Mã Lương vẽ gì có đó!

Phượng Khê dè dặt hỏi: “Mục sư tỷ, muội có thể nhìn kỹ một chút không?”

Mục Uyển Uyển hào sảng vỗ ngực: “Tất nhiên rồi! Sau này chờ ta có thể vẽ phù triện cấp Thiên, ta họa cho muội một xấp luôn!”

Phượng Khê cười cong cả mắt: “Tốt quá.”

Nàng rất thích Mục Uyển Uyển, các ưu điểm khác đều có thể gác lại, riêng tính cách thẳng thắn này là nàng thích nhất.

editor: bemeobosua

Thật lòng, không quanh co, không lắt léo. Y hệt Ngũ sư huynh nhà nàng.

Trong thức hải, Tiểu Hắc Cầu lén lút thì thầm với Tiểu Chim Béo:

“Chủ nhân vô lương tâm nhà ta tâm cơ quá nhiều, nên mới thích chơi với mấy người ngây thơ như vậy.”

Tiểu Chim Béo gật gù: “Ừ, giống như ta thường ngày cũng chỉ thích nói chuyện với ngươi vậy.”

Tiểu Hắc Cầu: “……”

Phượng Khê ngắm nghía phù con rối một hồi rồi trả lại cho Mục Uyển Uyển.

Lúc này, hồ lô rượu đã thấy đáy.

Mục Uyển Uyển hai mắt mơ màng, mặt mũi ngây ngô cười khúc khích, rồi ngả ra bàn ngủ luôn.

Phượng Khê: “……”

Đây là người vừa nãy còn nói mình chưa bao giờ uống say?

Nàng bị ai bỏ nước lã vào rượu rồi à?!

Phượng Khê đành nhét cho nàng một viên đan tỉnh rượu, đợi nàng tỉnh táo lại đôi chút mới dìu về chỗ ở.

Vừa đến nơi, Mục Uyển Uyển lại ngủ mất.

Phượng Khê sợ xảy ra chuyện, đành canh chừng trong phòng ngủ.

Vừa canh nàng, vừa ngồi vẽ lại pháp trận phù con rối trong đầu.

Phải nói thật, họa pháp phù con rối vô cùng phức tạp, nàng vẽ mà trong lòng cũng thấy mơ hồ.

Điều nàng không biết là: trong phù cấp Thiên cũng có phân chia mức độ khó dễ, mà phù con rối lại là loại khó nhất!

Sư phụ của Mục Uyển Uyển, Phong trưởng lão, biết rõ đồ đệ mình tính tình không sâu sắc, nên mới đưa cho nàng ba tấm phù con rối để phòng thân.

Truyền tống phù bảo trước đó cũng là dùng trong trường hợp khẩn cấp để chạy trốn.

Đến tận hoàng hôn, Mục Uyển Uyển mới tỉnh lại.

Thấy Phượng Khê vẫn luôn canh bên mình, nàng áy náy vô cùng, khăng khăng tặng thêm cho Phượng Khê mấy tấm phù triện cấp Huyền.

Phượng Khê vui vẻ nhận lấy, sau đó cáo từ quay về Long Ngư Trì.

Tiền chấp sự và Chu chấp sự chạy ra đón:

“Vô Ưu, muội về rồi à? Vừa hay mấy hôm trước hồ tím có chín củ ấu, vì số lượng không nhiều nên ta đã giữ lại cả cho muội!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-458.html.]

“Vô Ưu, ta thấy tường viện của muội hơi cũ kỹ, bèn gọi người tu sửa lại chút rồi!”

……

Phượng Khê cười rạng rỡ cảm ơn, hàn huyên vài câu rồi quay về phòng mình.

Một lát sau, Quân Văn cũng trở về từ chỗ Nam Cung trưởng lão.

Hắn cảm thấy tiểu sư muội giờ còn bận hơn cả bảy vị phong chủ, hắn phải thấy tận mắt nàng thì mới an tâm được!

“Ca, huynh đến đúng lúc, muội muốn vẽ ma phù, huynh giúp muội trông chừng chút.”

Quân Văn không hỏi nhiều, lập tức gật đầu.

Hắn bưng khay củ ấu tím, một bên lột cho nàng ăn, một bên cảnh giác canh ngoài.

Phượng Khê lấy ra phù lục, phù mặc, cuối cùng là bút Núi Sông Càn Khôn.

Nàng hồi tưởng lại cách họa phù con rối, rồi bắt đầu vẽ.

Nàng vẽ cực kỳ chậm, đến mức Quân Văn cũng thấy lạ.

Trong ấn tượng của hắn, tiểu sư muội vẽ phù còn dễ hơn ăn cơm, nhắm mắt cũng vẽ được.

Nàng đang vẽ ma phù gì thế này? Sao chậm như rùa bò vậy?

Phượng Khê mất gần nửa canh giờ mới vẽ xong tấm phù con rối.

Chủ yếu là lần đầu vẽ, không ai chỉ dạy, hoàn toàn dựa vào trí nhớ trước đó. Có thể vẽ xong đã là nghịch thiên lắm rồi.

Phượng Khê thấy hoa văn trên phù lóe sáng liền nghĩ chắc thành công rồi, không đợi được nữa mà lập tức kích hoạt.

Phù con rối lập tức biến thành một luồng ma khí, sau đó hóa thành… một con heo.

Tròn lẳn, mập ú.

Quân Văn suýt làm rơi cả khay củ ấu xuống đất.

Đây là cái trò qu,ỷ gì vậy?!

Con heo ấy mắt ngây ra, vừa thấy Quân Văn liền lao tới!

Trong miệng còn phun ra lửa.

Quân Văn vội tránh, rồi lập tức chắn trước mặt Phượng Khê, dùng ma khí tạo hộ thuẫn bảo vệ nàng.

Phượng Khê: “……”

Tuy rằng ngũ sư huynh lúc nào cũng muốn bảo vệ ta khiến ta cảm động lắm, nhưng cái trò chơi này là ta họa ra, nó sẽ tấn công ta sao?!

Huynh đừng ngăn nó, ngăn không được thì đừng để nó chạy ra ngoài là được!

Nhưng đã muộn rồi, trong khoảnh khắc Quân Văn tránh ra, con heo ấy đã lao thẳng ra ngoài.

Cửa bị đ.â.m bay thì thôi đi, đến cả tường viện mới tu sửa cũng bị chọc thủng một lỗ to đùng, con heo kia lại còn hùng hổ lao thẳng về phía hồ nước.

Chu chấp sự đang tuần tra bên bờ hồ.

Thực ra hôm nay vốn dĩ không đến lượt hắn trực, chỉ vì muốn thể hiện trước mặt Phượng Khê nên mới cố tranh phần sai sự.

Hắn vừa khoanh tay chắp sau lưng đi dạo, vừa quay đầu thì đã thấy cách đó không xa có một con heo mập ú nhào tới!

Còn vừa chạy vừa phun lửa!

Chu chấp sự: “……”

Gì thế này, trò gì vậy?

Thấy con heo phun lửa đó lao thẳng về phía mình, hắn lập tức nhảy sang bên né tránh.

Con heo kia chớp mắt đã phóng vọt vào trong hồ, biến mất không thấy tăm hơi.

Cũng không hẳn là hoàn toàn biến mất, trên mặt nước còn nổi lềnh bềnh một lớp tro tàn.

Chu chấp sự cảm thấy não mình bắt đầu chạy không nổi.

Cái đống tro đó… hình như là tro sau khi ma phù cháy hết thì phải?!

Lẽ nào con heo phun lửa kia là do ma phù biến ra?

Chỉ là… chưa từng nghe nói có ma phù nào kỳ quặc như vậy bao giờ!

Lúc này, Phượng Khê và Quân Văn cũng chạy tới.

Phượng Khê thong thả nói:

“Chu chấp sự, đám ma thú sau núi náo nhiệt ghê ha!”

Chu chấp sự: “A? À! Đúng đúng! Gần đây ma thú sau núi hay chạy đến khu vực hồ Long Ngư lắm, ai bảo chỗ mình gần khu vực sau núi quá!”

Trời biết, từ đây đến sau núi phải hơn trăm dặm đường!

M.ẹ nó chứ, đống ma phù kia chẳng phải là do sát tinh này làm ra sao?!

Nàng ta… còn biết chế phù nữa à?!

Vậy người khác còn sống làm sao được nữa trời!

Loading...