Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 459
Cập nhật lúc: 2025-06-15 05:02:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
459. Muội chính là lòng tự tin của tỷ!
Phượng Khê nhảy phóc xuống hồ xem xét một phen, ngoài đống tro tàn còn sót lại của ma phù thì chẳng thấy gì khả nghi khác.
Nàng cũng không chắc là do ma phù sợ nước hay chỉ là vừa khéo ma khí trong nó tiêu tan mất.
Mục Uyển Uyển rõ ràng bảo rằng mình vẽ ra là một con rối hình người, vậy tại sao khi kích hoạt lại hóa thành… con heo?
Đã thế con heo này tu vi cũng chẳng tới nổi ma anh, cao lắm là sương sương trình độ ma đan ban đầu.
Rốt cuộc là chỗ nào trục trặc đây?
Về lại phòng, nàng không phục, vẽ thêm một tấm khác.
Lần này rút kinh nghiệm, vẽ xong còn cẩn thận mang ra sân mới dám kích hoạt.
Kết quả? Vẫn là heo! Chỉ khác là con này trông hung hăng hơn chút, vừa hiện thân đã phun nguyên chùm lửa vô mặt Quân Văn!
Phượng Khê muốn thử xem con rối này cầm cự được bao lâu nên Quân Văn chỉ đành thủ thế phòng thân, lượn quanh sân né tránh, còn con heo thì điên cuồng đánh loạn.
Xem đi xem lại, Phượng Khê cũng nhìn ra rồi, con heo này chả có tí linh trí nào, toàn hành xử theo bản năng, một màu như mấy con gà máy học võ.
Nửa khắc trôi qua, con rối nổ bụp thành tro.
Phượng Khê vẫn chưa cam lòng, tiếp tục vẽ thêm vài tấm phù, mỗi lần lại chỉnh sửa đôi chút.
Nhưng mà thả ra vẫn toàn heo, chỉ khác mỗi kiểu dáng với cách tấn công.
Phượng Khê ngồi chống cằm thở dài, cảm thấy phù của mình đúng chuẩn “hàng nhái chợ đêm”.
editor: bemeobosua
Bản gốc: hình người. Nàng: hình heo.
Bản gốc: tu vi ma anh. Nàng: ma đan hạng bét.
Bản gốc: trụ được mười lăm phút. Nàng: vừa nửa khắc đã tan thành tro.
Tất cả đều giảm giá ba phần!
Quân Văn thì trái lại thấy rất có tính giải trí. Tuy con heo hơi ngu ngơ, nhưng nếu thả vài con cùng lúc, vẫn xài được!
Thế là mặt dày năn nỉ Phượng Khê vẽ cho hắn nửa bao tải.
Phượng Khê: “…”
Ngũ sư huynh à, huynh lên mặt dữ ha?
Ma phù cấp Thiên mà huynh đòi tính theo bao tải!
Huynh quên rồi sao? Lúc trước chỉ vì một tấm linh phù cấp Huyền mà phải hầu hạ Nhị sư huynh nửa tháng!
Sau khi Quân Văn đi, Phượng Khê ngồi trầm ngâm trong phòng, nghĩ mãi cũng chẳng ra được lỗi nằm ở đâu.
Nghĩ không thông thì thôi, có một số thứ không phải cứ ngồi tự vắt óc là ra, vẫn nên… xây thêm ao cá thì hơn!
Vậy là từ hôm đó, nàng cứ vài hôm lại sang tìm Mục Uyển Uyển, hai người ở chung cũng khá hòa thuận.
Phượng Khê thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng khuyên bảo: “Uống rượu thì được, chứ đừng đắm chìm vào men say.”
Mục Uyển Uyển vốn ghét ai lên mặt dạy đời, nhưng Phượng Khê nói chuyện rất khéo, nàng nghe vào được. Trừ mấy lần chế phù trước khi vẽ vẫn uống, còn lại thì tiết chế kha khá.
Hôm nay, Phượng Khê lại đến tìm nàng.
Vừa thấy Mục Uyển Uyển mắt đỏ hoe, trông như con thỏ mới bị ăn hiếp.
Phượng Khê quan tâm hỏi:
“Uyển Uyển tỷ, ai bắt nạt tỷ đấy?”
Mục Uyển Uyển nghiến răng kể lại mọi chuyện.
Chức các chủ Chế Phù Các vẫn đang bỏ trống. Hiện có hai người tiếng tăm nhất là sư phụ nàng, Phong trưởng lão, và một lão khác tên Nghê trưởng lão.
Tuy tay nghề chế phù của Nghê trưởng lão kém hơn Phong trưởng lão, nhưng hắn giỏi chạy quan hệ, kết bè kết phái nên có không ít người chống lưng.
Đệ tử cưng của hắn, Tư Đồ Thú, thiên phú cao, thường xuyên đè đầu cưỡi cổ Mục Uyển Uyển, khiến nàng áp lực quá mà thành nghiện rượu.
Sáng nay, giữa đông người tại Chế Phù Các, Tư Đồ Thú cố ý giăng bẫy ép nàng đồng ý tỉ thí chế phù.
Đến lúc thi tài, bọn theo đuôi hắn còn cố tình bới chuyện nàng nghiện rượu để gây rối, khiến nàng chẳng thể tập trung.
Kết quả: thảm bại.
Tư Đồ Thú còn không quên xát muối:
“Mục Uyển Uyển, nếu không có bản lĩnh thì đừng ngồi ghế đó!
Ngươi làm mất mặt sư phụ quá rồi!”
Mục Uyển Uyển tuy ngoài mặt mạnh mẽ, nhưng trong lòng cực kỳ nhạy cảm. Nàng luôn nghĩ mình kéo lùi bước tiến của Phong trưởng lão, bằng không người sớm làm các chủ rồi.
Phượng Khê nghe xong, mặt nhỏ lập tức trầm xuống.
“Uyển Uyển tỷ, đi, dẫn muội gặp cái tên Tư Đồ Thú đó! Muội giúp tỷ đòi lại danh dự!”
Mục Uyển Uyển cười khổ:
“Vô Ưu muội muội, tỷ biết muội có lòng. Nhưng tỷ không sao đâu. Nào, uống với tỷ hai chén!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-459.html.]
Nói xong lấy rượu và đồ nhắm ra.
Phượng Khê tức thì đá bay cái bàn!
“Uống cái gì mà uống?!
Mục Uyển Uyển, tỷ có thể đừng yếu đuối nữa được không?!
Uống rượu giải quyết được vấn đề sao?!
Tỷ là đệ tử duy nhất của Phong trưởng lão! Ông ấy đưa cho tỷ phù truyền tống quý nhất là vì sao?
Là vì ông ấy tin tưởng tỷ, xem tỷ là bảo bối!
Vậy mà tỷ cứ trốn tránh, chẳng khác nào phụ lòng ông ấy!
Dù thiên phú tỷ kém Tư Đồ Thú thì sao?
Tỷ có thể cố gắng hơn hắn!
Nếu cố gắng vẫn không bằng, thì muội dạy tỷ đi đường tắt, đánh từ hướng khác!
Tỷ có muội, hắn có không?
Chỉ cần muội còn ở đây, Tư Đồ Thú đừng mơ đè đầu tỷ!
Muội chính là lòng tự tin của tỷ! Muội chính là chỗ dựa của tỷ!”
Mục Uyển Uyển nghe mà vừa khóc vừa xúc động.
Tuy nàng vẫn thấy Phượng Khê hơi ba xạo, nhưng mà tim thì cứ ấm lên không hiểu sao.
Vô Ưu muội muội thật là người tốt mà!
Phượng Khê tiếp lời:
“Người vừa có tài vừa có đức mới xứng gọi là nhân tài. Tư Đồ Thú có tài mà không có đức, hắn chính là điểm yếu của Nghê trưởng lão!
Dạy ra loại đồ đệ ấy, hoặc là thầy đạo đức kém, hoặc là thầy không biết dạy, loại nào cũng không xứng làm các chủ!
Tỷ thì khác, thiên phú không phải đỉnh cao, nhưng đủ nghiền áp đám đệ tử.
Quan trọng hơn, tỷ sống nghĩa khí, chân thành, dám nghĩ dám làm.
Như thế mới xứng là đệ tử được Phong trưởng lão dốc lòng bồi dưỡng!
Chỉ người như tỷ mới đủ tư cách chấp chưởng Chế Phù Các!
Cho nên, Uyển Uyển tỷ, tỷ không phải liên lụy sư phụ, mà là… điểm sáng lấp lánh của ông ấy!”
Mục Uyển Uyển đang ỉu xìu như cà tím gặp sương, nghe Phượng Khê một hồi “truyền má.u gà”, liền biến thành ớt hiểm đỏ chót!
Sau khi bơm m.áu gà xong, Phượng Khê chống nạnh nói:
“Tên Tư Đồ Thú đó đúng là chưa được dạy dỗ! Tỷ dắt muội tới gặp hắn, muội thi chế phù với hắn một trận!”
Mục Uyển Uyển ấp úng:
“Muội muội à, ta biết muội vì ta mà tức giận… nhưng mà…”
Phượng Khê cười tự tin:
“Uyển Uyển tỷ, muội quên chưa nói với tỷ, muội là thiên tài chế phù của Huyết gia đấy!
Tư Đồ Thú ấy à? Nhắm mắt lại muội còn thắng được!”
Mục Uyển Uyển trong lòng vẫn hơi lăn tăn. Thiên tài Huyết gia thì cũng chưa chắc so được với thiên tài Lang Ẩn Uyên, nhỉ?
editor: bemeobosua
Nhưng thấy Phượng Khê quả quyết như vậy, nàng cũng đành gật đầu đồng ý.
Cũng được!
Vô Ưu muội muội nói rất có lý, thừa nhận thiên phú chế phù của mình không bằng Tư Đồ Thú cũng chẳng có gì phải xấu hổ.
Thiên phú là cha mẹ ban cho, nàng có thể làm được, chính là càng thêm chăm chỉ nỗ lực mà thôi!
Thế là, nàng liền dắt theo Phượng Khê đến đại thất của Vẽ Phù Các.
Vừa bước vào, Phượng Khê đã cười lạnh một tiếng:
“Ai là Tư Đồ Thú? Cút ra đây cho ta!”
Tư Đồ Thú đang được một đám người vây quanh, nghe vậy liền trừng mắt nhìn về phía nàng:
“Huyết Vô Ưu? Ngươi cũng dám mở miệng vô lễ với ta? Lá gan cũng không nhỏ đấy!”
Phượng Khê cười khẩy:
“Ngươi nên cảm tạ Lang Ẩn Uyên đã ban lệnh quay về, bằng không hôm nay bản cô nương đã chẳng để ngươi lăn ra đơn giản thế này đâu!
Bớt lải nhải đi, ngươi chẳng tự xưng là thiên tài chế phù sao? Vậy thì tới đây, đấu một trận!
Nếu ngươi thắng, ta, Huyết Vô Ưu, để mặc ngươi xử trí!
Còn nếu ngươi thua... thì phải thay mặt cả Vẽ Phù Các xin lỗi Uyển Uyển tỷ của ta, nói rõ là ngươi ăn nói chẳng ra người, là một tên tiểu nhân đê tiện!”
Mục Uyển Uyển tuy cảm thấy Phượng Khê có phần bốc đồng, nhưng trong lòng lại cảm động không để đâu cho hết, hai mắt rưng rưng lệ, nhìn Phượng Khê mà như thấy nàng cao tám trượng!