Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-06-14 11:06:21
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

47. Muội chuẩn bị cho huynh chút đan dược

Phượng Khê chủ động đi tìm Tiêu Bách Đạo.

“Sư phụ à, biên giới đúng là hơi nguy hiểm thật, nhưng con đi lần này cũng không phải xông pha trận tiền, có trưởng lão dẫn đội, khẳng định không xảy ra chuyện gì lớn đâu!

Người cứ yên tâm cho con ra ngoài đi, dám chắc con đi một chuyến lại còn lập được công to nữa kìa!”

Tiêu Bách Đạo vừa nghe đã nhíu mày lắc đầu: “Không được! Quá mạo hiểm!”

Phượng Khê cười ngọt xớt, cầm tay áo sư phụ lắc nhẹ: “Sư phụ, từ lúc con gặp được người, vận may liền ào ào kéo tới, đan điền nổ xong vẫn còn sống nhăn, chẳng phải là trời cao phù hộ con sao?

Người nghĩ đi, chính cái gọi là ‘cát nhân thiên tướng’, con lần này đi không chừng còn có thể kiếm được cơ duyên gì đó ấy chứ!

Với lại... con là thân truyền đệ tử của người mà, giờ mà co đầu rụt cổ không dám ra khỏi cổng, người ta nhìn vào còn tưởng Huyền Thiên Tông ta chỉ nuôi được đám đồ đệ ăn hại!”

Nàng nói đến đây liền nâng tay áo chấm chấm khóe mắt, giả vờ cảm khái một phen.

“Huống chi... con cũng muốn đi ra ngoài dạo một vòng. Không trải gió mưa, đóa hoa sao có thể nở dưới ánh mặt trời? Sư phụ, để con đi đi!”

Tiêu Bách Đạo nghe nàng nói một tràng, trong lòng vừa đau vừa buồn cười. Biết nàng lo cho mình, không muốn để bản thân khó xử nên mới cố tình nói ra những lời này.

Cuối cùng, ông chỉ đành thở dài gật đầu đồng ý.

Thật ra Phượng Khê không nói toàn bộ sự thật. Một phần lý do nàng muốn ra biên giới là để… nuôi tiểu hắc cầu.

Tiểu Hắc Cầu rất cần hấp thu ma khí, mà biên giới chính là nơi thích hợp nhất!

Vì để bảo đảm an toàn tuyệt đối cho đồ đệ bảo bối, Tiêu Bách Đạo lần này thật sự là liều vốn liếng.

Ông móc ra từ trong bảo khố Huyền Thiên Tông một bộ… long lân bảo giáp.

“Tiểu Khê, cái này con mặc bên trong, đủ sức chống được một kích của tu sĩ Hóa Thần trung kỳ.”

Quân Văn vừa thấy, mắt lập tức sáng như đèn pha: “Tông môn ta còn có loại trâu bò như này?! Sư phụ giấu kỹ quá nha!”

Ai mà ngờ được, từ trước đến nay Tiêu Bách Đạo vẫn cất kỹ hai món đồ trấn phái – Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan và long lân bảo giáp, vốn để chuẩn bị cho ngày tông môn gặp đại nạn. Kết quả chưa gặp nạn thì đã… đem hết cho tiểu đồ đệ.

Phượng Khê tuy không rõ xuất xứ cụ thể, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt đau thấu tim gan của sư phụ lúc móc đồ ra, nàng cũng biết: đây là thật tâm thật lòng!

Nàng ban đầu còn kháng cự, nhưng không lay nổi sư phụ, đành phải cắn răng mặc giáp trong y phục. Trong lòng âm thầm thề:

“Sau này bất kể phải trả giá cái gì, ta cũng sẽ bảo vệ sư phụ cả đời bình an vô sự!”

Sau khi thương nghị với cao tầng tông môn, cuối cùng Tiêu Bách Đạo quyết định phái Đoan Mộc trưởng lão dẫn theo Quân Văn và Phượng Khê lên đường.

Đoan Mộc trưởng lão là tu sĩ Hóa Thần tầng hai, chỉ sau mỗi Tiêu Bách Đạo.

Quan trọng hơn, ông là người làm việc cẩn thận, xử lý chắc chắn, và điều thiết yếu nhất — có thể quản nổi Quân Văn, tránh cho tên này đi gây họa lung tung.

Quân Văn: “…… Các ngươi có phải hiểu lầm ta quá sâu rồi không? Trước giờ toàn là ta cõng nồi cho tiểu sư muội mà!”

Lúc này, người của ba phái còn lại cũng lần lượt ra sân.

Hỗn Nguyên Tông cử đại đệ tử Mục Tử Hoài cùng Thẩm Chỉ Lan, trưởng lão dẫn đội là Lưu trưởng lão.

Vạn Kiếm Tông phái Lăng Thiên Đình và Liễu Thiếu Bạch, trưởng lão dẫn đội là Hàn trưởng lão.

Ngự Thú Môn thì cử Tần Thời Phong và Hình Vu, trưởng lão là Phùng trưởng lão.

Ba phái đều để đại sư huynh dắt theo sư đệ sư muội ra ngoài rèn luyện.

Tiêu Bách Đạo nhìn xong tức đến dựng râu, liền đem đại đệ tử nhà mình - Giang Tịch ra mắng một trận m.á.u chó đầy đầu!

Tiếc là mắng xong cũng chẳng thay đổi được gì, ông đành quay sang dặn đi dặn lại tiểu đồ đệ:

“Nếu gặp Ma tộc, chạy được thì cứ chạy! Trừ ma gì đó để sau tính!”

Một bên Quân Văn đứng đó, nghe mà lệ nóng doanh tròng:

“…… Sư phụ, lúc trước người dạy con đâu phải như vậy?! Người còn nói ‘trừ ma vệ đạo’ là thiên chức, đầu có thể rơi, m.á.u có thể đổ, tín niệm tuyệt đối không thể mất!”

Sáng hôm sau chuẩn bị lên đường, Phượng Khê mới hậu tri hậu giác nhớ ra một việc vô cùng trọng yếu…

Nàng không biết ngự kiếm!

Quãng đường đến biên giới phải mất mười ngày, nếu cứ để Đoan Mộc trưởng lão với Quân Văn thay nhau cõng nàng thì cũng được đấy, nhưng mà… ngượng chết!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-47.html.]

Không biết giờ học ngự kiếm có còn kịp không? Không có linh kiếm thì dùng kiếm thường cũng được, chỉ cần… bay là được!

Thế là nàng vội vàng đi tìm Quân Văn…

“Ngũ sư huynh, huynh giúp muội học ngự kiếm đi.”

Quân Văn vừa định từ chối, kiểu: “Thời gian gấp thế này, muội học không kịp đâu,” nhưng nghĩ tới mấy chiến công lừng lẫy trước đó của Phượng Khê, nhất là thiên phú luyện đan có thể gọi là nghịch thiên, liền ngậm miệng nuốt lời định nói.

“Luyện Khí Đường có mấy thanh kiếm tầm trung, có thể dùng tích điểm môn phái đổi, huynh đưa muội đi chọn một chuyến.”

Phượng Khê vì Huyền Thiên Tông lập mấy công trạng lớn, tích điểm trên ngọc bài của nàng sáng loá tới mức chói mắt, nhìn thôi là biết khách hàng thân thiết vjp pro của Luyện Khí Đường.

Nàng vừa định gật đầu cái rụp thì trong thức hải bỗng nhảy ra một đạo thần thức xa lạ.

Phượng Khê giật mình, phát hiện chẳng biết từ bao giờ, trong thức hải mình lại mọc ra thêm một thanh kiếm gỉ sét loang lổ, nhìn như phế phẩm mua ngoài chợ ve chai.

Còn chưa kịp hỏi han gì, tiểu hắc cầu bên cạnh đã hét toáng lên:

“Nhất định là cái thanh mộc kiếm đó! Ta biết ngay nó có vấn đề mà!

Ngươi nhìn đi, thân kiếm rõ ràng gỉ nát thế kia, vậy mà lúc trước ngươi nhìn lại là mộc kiếm?

Không ai rảnh mà đi làm việc tốt vô điều kiện đâu! Mấy cái thứ xung phong cõng người, kiểu gì cũng giấu d.a.o sau lưng! Cái thứ này tuyệt đối không phải đồ đàng hoàng!”

Phượng Khê liếc nó: “...Ngươi làm gì kích động dữ vậy?”

Tiểu hắc cầu bối rối: “Thì... thì ta cũng là vì an nguy của chủ nhân mà lo lắng thôi... Nếu ngươi thấy ta nói nhiều, ta liền câm.”

“Ừ, vậy ngươi câm luôn đi.”

Tiểu hắc cầu: “……”

Sao chiêu “rút lui để tiến tới” đến chỗ nha đầu thúi này lại vô hiệu thế không biết?

Phượng Khê cẩn thận cảm nhận thần thức bên trong thanh mộc kiếm, phát hiện đối phương chỉ lặng lẽ đáp lại một chút, yếu xìu như sắp tắt thở đến nơi. Kết hợp với cái thân kiếm gỉ sét, có vẻ đã từng bị thương rất nặng.

Dù gì thì… nó cũng xem như là kiếm linh tàn khuyết, chắc là… bay được?

Vì vậy nàng quay sang Quân Văn: “Ngũ sư huynh, chưa cần tới Luyện Khí Đường vội, để muội thử cái thanh mộc kiếm này trước đã.”

Nói xong liền lôi thanh mộc kiếm ra.

Quân Văn: “...Muội vui là được.”

“Tiểu sư muội, muốn ngự kiếm trước tiên phải dùng thần thức điều khiển phi kiếm. Khi điều khiển thành thục rồi mới thử đứng lên được.

Hiện tại huynh dạy muội khẩu quyết điều khiển phi kiếm…”

Quân Văn mới nói một lần, Phượng Khê đã gật gù: “Học xong rồi!” Sau đó liền bắt đầu thử điều khiển mộc kiếm.

Mà mộc kiếm thì… như đã chết. Không nhúc nhích lấy một phân.

Tiểu hắc cầu hả hê như gặp chuyện vui: “Ta đã nói rồi mà! Đồ lòng dạ bất chính, không phải thứ gì tốt!”

Nó vừa nói dứt câu, mộc kiếm… bay lên thật! Tuy hơi lảo đảo như say rượu, nhưng quả là bay.

Quân Văn vừa ngỡ ngàng vừa bất đắc dĩ, tiếp tục dạy thêm mấy thao tác thực tế: ví dụ như khiến phi kiếm phóng to một chút, như vậy mới có thể ngồi lên được.

Dù sao đường cũng xa, không thể bắt người ta đứng cả chặng được.

Tất nhiên, độ to cũng có giới hạn, to lắm thì cũng chỉ vừa cho hai người ngồi chen nhau thôi.

Phượng Khê học lý thuyết thì nhanh như gió, nhưng thực hành thì vẫn còn lóng nga lóng ngóng. Mỗi lần nàng đứng lên mộc kiếm là Quân Văn lại căng như dây đàn, sợ nàng rơi xuống.

“Tiểu sư muội, hay là thôi đi? Mai xuất phát rồi, thế này không kịp đâu!”

Phượng Khê đảo tròng mắt: “Không sao đâu, muội có diệu kế! Ngày mai huynh sẽ biết!”

Quân Văn thấy nàng bộ dạng chắc nịch như thể đã bày mưu lập kế xong xuôi, cũng không truy hỏi nữa.

Dù sao lỡ có không được thật, hắn với Đoan Mộc trưởng lão cũng có thể thay nhau chở nàng đi.

Trước khi rời đi, Phượng Khê đưa cho Quân Văn một món quà:

“Ngũ sư huynh, muội chuẩn bị chút đan dược cho huynh, nhận lấy đi!”

Nói xong liền ôm sang một cái chậu rửa mặt… bên trong chất đầy đan dược.

Quân Văn: “…”

Đây là “chút” đó hả?

Giờ thì hắn hoàn toàn tin rằng Phượng Khê nói “lấy lượng thắng chất” là nghiêm túc. Cứ đà này mà tiếp tục, một mình nàng mở được cả tiệm thuốc luôn chứ chẳng chơi!

Loading...