Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 48
Cập nhật lúc: 2025-06-14 11:08:17
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
48. Quá kích thích
Quân Văn còn chưa kịp hoàn hồn thì Phượng Khê đã thần thần bí bí dúi cho hắn một cái bình sứ nhỏ:
“Ngũ sư huynh, đây là Bạo Linh Đan, ăn vào là sức mạnh tăng gấp hai, gấp ba ngay lập tức! Nếu gặp địch mạnh, cứ ném một viên vô miệng! Nhưng nhớ là mỗi ngày chỉ được một viên thôi, dùng nhiều quá thì gân mạch không chịu nổi, nổ cái bụp đấy!”
“Hiệu quả duy trì nửa khắc thôi nha~”
Quân Văn mắt sáng rỡ như bắt được bảo vật. Nhưng mà… hắn chưa từng nghe qua tên đan này. Nghe na ná mấy loại Địa giai đan, nhưng cái tên thì chưa từng thấy.
Phượng Khê nháy mắt, nói tiếp:
“Muội tự nghĩ ra đấy! Đảm bảo an toàn, muội đã thử trên mấy con thỏ sau núi rồi, giờ tụi nó còn chạy tung tăng!”
Quân Văn: “……”
Có cho chắc ta cũng không dám ăn!
Sáng hôm sau, Tiêu Bách Đạo đích thân tiễn ba người tới sơn môn.
Sắp đến cổng lớn, Phượng Khê bắt đầu bước chậm lại.
Nàng có cảm giác cái cổng sơn môn này có âm mưu. Mấy lần rồi, cứ bước qua là quỳ. Lần này, nhất định không quỳ!
Vừa bước qua — “phịch” — lại quỳ cái rụp.
Phượng Khê: #¥@%@#%@%!
Vì thiết lập hình tượngt, nàng đành ngẩng đầu lạy:
“Tổ sư gia ở trên, đệ tử Phượng Khê lần này ra trận, nhất định giữ vững danh tiếng Huyền Thiên Tông, chiến thắng trở về!”
Nàng vừa dứt lời, Đoan Mộc trưởng lão cũng quỳ theo, lời lẽ gần như y chang.
Quân Văn: “……”
Hắn cũng chỉ biết gió chiều nào theo chiều ấy mà quỳ, nói vài câu y chang cho có phong cách.
Trong lòng thầm nhủ: Không trách tiểu sư muội nổi danh trong tông! Cái lễ nghĩa này… quá chỉnh chu!
Trước khi lên đường, Tiêu Bách Đạo lại dặn dò Phượng Khê mấy câu, xong mới để bọn họ xuất phát.
Đoan Mộc trưởng lão vừa gọi phi kiếm ra, định đón Phượng Khê thì thấy nàng… lôi từ nhẫn trữ vật ra một cây kiếm gỗ, vừa xiêu vẹo vừa gãy góc, bay loạng choạng lên trời.
Ai nấy đều há hốc mồm — một là không biết nàng lấy cây kiếm từ đâu, hai là thấy nàng đứng lên mà cứ như chuẩn bị rớt xuống bất kỳ lúc nào.
Tiêu Bách Đạo đang định nói gì đó, thì thấy nàng móc tiếp ra một sợi dây thừng, tự trói mình vào kiếm.
Rồi vẫy tay:
“Sư phụ, các vị đồng môn! Chờ ta báo tin khải hoàn nhé~”
Vèo một cái, kiếm gỗ bay vọt đi, mang theo tiếng hét của Phượng Khê.
Tiêu Bách Đạo: “……”
Mọi người Huyền Thiên Tông: “……”
Quân Văn: Đây là cái gọi là “diệu kế” của tiểu sư muội?
Hơi giống… di nguyện thì đúng hơn!
Hắn vội vàng đạp kiếm đuổi theo.
Đoan Mộc trưởng lão thì bình tĩnh hơn, chắp tay chào mọi người xong mới bay theo.
Tiêu Bách Đạo còn rướn cổ nhìn theo, nhưng Phượng Khê đã hoá thành một chấm đen tít đằng xa.
Ông trời phù hộ, tổ sư gia phù hộ, nhất định cho đệ tử ta bình an quay về!
Nhưng ông không ngờ, tiểu Phượng Khê lần này chơi… quá đã!
Phượng Khê thì vui khỏi nói.
Ngự kiếm phi hành thiệt là quá đã! Núi non, sông hồ vèo vèo dưới chân, cảm giác như cả thiên hạ đều mặc nàng rong ruổi!
Chỉ có điều, vui xong thì thấy hơi mệt. Phải liên tục dồn linh lực, lại không được phân tâm.
Thế là, nàng không khách khí gì, nghiêng qua bám lên kiếm Quân Văn.
Còn giả vờ nghiêm túc nói:
“Ngũ sư huynh, muội tạm bám kiếm huynh nhé. Khi nào huynh mỏi thì muội lại đổi sang chở huynh.”
Quân Văn: “…… Khỏi. Ta sợ chết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-48.html.]
Cọ được đoạn đường, nàng lại chuyển qua “ké” kiếm của Đoan Mộc trưởng lão.
Cọ tới cọ lui, cọ xong mới chịu leo lại lên cây mộc kiếm của mình.
Nhưng vẫn nhớ buộc đai an toàn đấy nhé.
Sau nhiều ngày, cuối cùng ba người cũng tới vùng biên giới.
Đây là ranh giới giữa Tu Tiên giới và Ma giới, mỗi bên chiếm một nửa, chính giữa là một vùng biển vô tận.
Khu vực biên giới cấm bay, nên ba người chỉ còn cách… đi bộ tiếp.
An Định thành, biên giới duy nhất còn có thể coi là “đô thị phát triển”, từng có tên gọi oách xà lách là Phục Ma thành, nhưng bởi vì hàng xóm sát vách là Ma tộc, lại sợ bên kia nghe không xuôi tai, nên liền đổi sang cái tên thân thiện dễ nghe: An Định.
Lúc này tại khách sảnh Thành chủ phủ, các vị trưởng lão ngồi chen như xếp hàng lĩnh chẩn đoán.
Hỗn Nguyên Tông Lưu trưởng lão cười đến râu rung bần bật:
“Ha ha! Huyền Thiên Tông cũng thật có ý tứ nha, lần này thế mà lại phái Phượng Khê tới.
Một cái tiểu phế vật gánh không nổi, vác không xong, đến đây có thể làm được cái gì?
Rõ ràng là tới chia công trạng!
Tiêu Bách Đạo đúng là thương tiểu đồ đệ tới tận xương tận tủy!”
Phía bên kia, Vạn Kiếm Tông Hàn trưởng lão và Ngự Thú Môn Phùng trưởng lão cười cười chiếu lệ, không tiếp lời.
Bọn họ cũng thấy Phượng Khê tu vi thấp thật, nhưng dù sao cũng là tiểu bối người ta, ngươi thân là trưởng lão lại miệng không chút nể nang, nói tới một cái “phế vật” nghe mà gai cả lỗ tai.
Dù vậy… thì trong bụng bọn họ cũng nghĩ na ná.
Phái một cái tiểu cô nương tới biên giới, đừng nói đánh Ma tộc, chỉ sợ bị bắt còn phải chạy đi cứu! Đến lúc đó liên lụy mọi người thì có!
Lưu trưởng lão thấy mọi người không nói gì, liền lại mượn đà bày ra “chiến thuật chiến hữu”:
“Ta thấy, hay là chúng ta sớm phân chia khu vực tuần tra thì hơn, đến lúc đó công trạng rõ ràng, tránh tranh chấp không cần thiết. Ý các vị thế nào?”
Hàn trưởng lão và Phùng trưởng lão nhìn nhau một cái, gật đầu:
“Phân thế nào?”
Lưu trưởng lão lập tức trải bản đồ biên giới ra, lấy bút vẽ loằng ngoằng chia bốn khu, tiện tay đặt tên theo thứ tự: Giáp, Ất, Bính, Đinh.
“Huyền Thiên Tông chưa tới, vậy chúng ta ba nhà chọn trước đi.
Chúng ta Hỗn Nguyên Tông chọn khu Giáp!”
Hàn trưởng lão theo sau: “Vạn Kiếm Tông chọn khu Ất!”
Phùng trưởng lão không nói nhiều: “Ngự Thú Môn chọn khu Bính.”
Còn lại một mảnh đất nhỏ bên rìa bản đồ — khu Đinh, chỉ có thể để cho Huyền Thiên Tông "tới sau húp cháo".
An Định thành thành chủ Hồ đại nhân đứng bên nhìn, mí mắt giật giật, trong lòng nghĩ:
Hầy, khu Đinh là nơi dễ bị đánh úp nhất, Ma tộc đa phần đều chọn chỗ đó để lên bờ…
Nhưng hắn chỉ là một cái thành chủ phàm nhân, sao dám nhúng mũi vào việc tranh đấu giữa tứ đại tông môn?
Chỉ thấy bên góc sảnh, Thẩm Chỉ Lan cong môi cười nhạt.
Chuyện phân khu này vốn chính là nàng bày mưu đặt kế với Lưu trưởng lão.
“Phượng Khê, ngươi không phải thích làm màu sao?
Lần này để ngươi làm đến đủ luôn!
Tốt nhất là c.h.ế.t sạch c.h.ế.t sẽ cho tiện, đỡ ta bày thêm chiêu!”
Cùng lúc đó, ở một nơi cách xa — biên giới ngút ngàn sương gió, Phượng Khê đang đứng trên đất, nghe tiểu hắc cầu trên vai không ngừng khoe khoang:
“Ôi mẹ ơi, thơm ghê!
Chính là cái mùi ma khí này!
Làm ta thèm đến độ nuốt nước miếng không kịp!
Chờ đến nơi, ngươi ném ta vào Vô Tận Chi Hải nha!
Ta muốn ở trong đó bơi một trăm vòng, ăn một trăm miếng, uống một trăm ngụm!!”
Phượng Khê: “……”