Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-06-14 11:10:39
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

49. Ta cũng chẳng biết nàng đào đâu ra cái lý lẽ ấy

Tiểu hắc cầu hiện tại đang cực kỳ đắc ý, trong bụng không ngừng nảy sinh ảo tưởng tốt đẹp. Đến biên giới rồi, nơi đó chính là địa bàn của nó!

Nha đầu thúi kia nếu muốn lập công, nói chuyện cũng phải dễ nghe một chút mới được. Không thì... hừ!

Nó nghĩ sao thì nói vậy:

“Tiểu Phượng Khê à, ta biết trong lòng ngươi giờ nhất định lo sốt vó, sợ bị Ma tộc bắt cóc đem đi hầm canh phải không? Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần có tiểu gia ở đây, tuyệt đối vạn vô nhất thất!”

Nói tới đây, nó lại giở thói cũ: “Có điều, tiểu gia ta thích nhất là nghe lời hay, ngươi mau nói hai câu ta nghe thử xem nào!”

Phượng Khê chỉ cười nhạt, chẳng nói chẳng rằng. Ngay sau đó trong thức hải liền vang lên tiếng tru thảm thiết của tiểu hắc cầu.

Nàng đôi khi cũng phải bội phục con hàng này. Ở chỗ nàng ăn đòn không dưới mười lần, vậy mà vẫn có thể mặt dày vươn đầu ra thử vận! Chẳng lẽ đây chính là... thiếu đòn trong truyền thuyết?

Sau khi bị xử lý một trận, sắc mặt tiểu hắc cầu lập tức thay đổi, biểu cảm cung kính nịnh nọt đến không thể thêm:

“Chủ nhân mỹ lệ, thông tuệ, thiện lương của ta ơi! Ta làm linh sủng của ngươi, vốn nên vì ngươi hộ giá hộ tống!

Lần này đi biên giới, ta nhất định khiến ngươi lưu danh muôn đời, sử sách còn truyền tụng mãi không thôi!”

Phượng Khê: “......Ngươi đây là định tiễn ta luôn à?!”

Một canh giờ sau, ba người Phượng Khê tới được An Định thành. Hồ thành chủ đã sớm ra tận cửa thành nghênh đón.

Hàn huyên vài câu, Hồ thành chủ nói:

“Đoan Mộc trưởng lão, ba vị trưởng lão của các môn phái khác đều đã chờ sẵn trong phủ Thành chủ, mời ngài theo ta tới đó.”

Đoan Mộc trưởng lão vốn không thích xã giao, bèn gật đầu qua loa rồi im lặng.

Lúc này Phượng Khê len lén tiến lại gần, cười duyên gọi:

“Hồ thành chủ, ta vẫn luôn rất ngưỡng mộ ngài đó! Ngài vì bảo vệ biên cảnh Nhân tộc mà thủ giữ An Định thành suốt hơn hai mươi năm, công đức lớn lao, đáng để hậu bối chúng ta học tập noi theo!

Nói thật với ngài, chuyến này ta tới đây ngoài chuyện đối phó Ma tộc, còn có một tâm nguyện nho nhỏ.

Ta muốn trò chuyện với ngài thật kỹ, sau đó trở về sẽ viết lại chuyện xưa của ngài thành truyện, lưu truyền cho đời sau, để ai ai cũng biết về vị thành chủ vĩ đại – Hồ thành chủ!

Cho nên, sau này nếu ngài có thời gian rảnh, cứ sai người gọi ta một tiếng, ta liền đến ngay không chậm trễ!”

Hồ thành chủ nghe xong suýt ngốc luôn.

Gì cơ?

Viết truyện về ta?

Cho ta lưu danh sử sách á?

Đây... đây còn không phải là mộng tưởng cả đời hắn sao?!

Hắn cả đời tu đạo, ngoài đạo ra thì còn chẳng phải cũng theo đuổi chút danh với lợi đó ư?

Tuy lòng dạ cuộn trào như sóng thần, ngoài mặt Hồ thành chủ vẫn giả vờ khiêm tốn:

“Phượng Khê cô nương, cô quá lời rồi, lão hủ ta chẳng qua là làm đúng phận sự, nào dám nhận những lời này! Bất quá, nếu cô nương có hứng thú với chuyện An Định thành, sau này rảnh rỗi chúng ta có thể từ từ trò chuyện.”

Phượng Khê nghiêm túc gật đầu: “Được! Chờ ta sắp xếp ổn thỏa, nhất định đến tìm ngài.”

Hai người càng nói càng hợp, chẳng bao lâu sau, Phượng Khê đã một tiếng "Hồ sư thúc", hai tiếng "Hồ sư thúc", xưng hô thân thiết như thể thân thiết mấy chục năm.

Đến gần phủ Thành chủ, Hồ thành chủ hơi do dự một chút rồi quay sang nói với Đoan Mộc trưởng lão:

“Hỗn Nguyên Tông Lưu trưởng lão đã chia biên giới thành bốn khu: Giáp, Ất, Bính, Đinh. Ba phái kia đã chọn trước, để lại khu Đinh cho quý tông.

Tiểu nhân xin nói thật một câu: khu Đinh là nơi khó phòng thủ nhất toàn biên giới, bởi vì nơi đó giáp với Vô Tận Chi Hải, sóng gió êm đềm, Ma tộc đa phần đều sẽ đổ bộ từ chỗ đó...

Trưởng lão cứ biết trước trong lòng là được.”

Đoan Mộc trưởng lão gật đầu: “Đa tạ Hồ thành chủ đã nhắc nhở.”

Kỳ thật, vừa rồi thấy Phượng Khê dài dòng với Hồ thành chủ, ông đã hơi khó chịu. Nghĩ bụng nha đầu này sao lắm lời thế, toàn nói mấy chuyện vớ vẩn gì đâu...

Gì mà biên thư lập truyện, gì mà lưu danh hậu thế?

Một tên thành chủ mà cũng đòi ghi vào sách sử?!

Giờ ông mới hiểu ra, thì ra Phượng Khê chính là đang cố ý tạo quan hệ với Hồ thành chủ, nếu không có đoạn trò chuyện đó, Hồ thành chủ đâu có chịu hé miệng tiết lộ thông tin quý giá kia?

Biết được khu Đinh hiểm yếu, về sau bọn họ mới có cơ sở để cò kè mặc cả với ba phái kia.

Ba người đi vào sảnh tiếp khách phủ Thành chủ, Lưu trưởng lão cùng các vị trưởng lão khác đều đứng dậy chào hỏi.

Dù trong lòng nghĩ thế nào, mặt ngoài vẫn phải khách khí.

Chờ mọi người ngồi xuống, Lưu trưởng lão Hỗn Nguyên Tông khẽ cười, ánh mắt như có như không nhìn về phía Đoan Mộc trưởng lão:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-49.html.]

“Đoan Mộc huynh, các ngươi là ngự kiếm mà tới sao? Đường xá xa xôi, thật đúng là cực khổ cho các ngươi rồi.”

“Đáng tiếc không tiện đường, chứ không thì mời các ngươi quá giang tàu bay của chúng ta rồi.”

Câu này ý tại mặt chữ, nhắm thẳng vào cái nghèo của Huyền Thiên Tông, như thể nói: "Nhà nghèo không có tàu bay mà xài, đi kiếm ăn cũng phải ngự kiếm cho đỡ tốn linh thạch."

Đoan Mộc trưởng lão trong lòng biết rõ đối phương đang châm chọc, nhưng hắn là người thâm trầm, chẳng buồn đôi co, chỉ nhàn nhạt đáp lại cho có lệ.

Nhưng Lưu trưởng lão kia rõ ràng hôm nay ăn phải pháo, chưa mỉa đủ thì chưa chịu dừng.

“Đoan Mộc trưởng lão, thứ ta nói thẳng, Huyền Thiên Tông các ngươi cũng quá tiết kiệm rồi đi? Ngươi nên về mà trò chuyện với Tiêu chưởng môn một phen, bằng không thiên hạ người ta cười cho thúi mũi đó—nói các ngươi keo kiệt, nghèo rớt mồng tơi...”

Lão còn chưa kịp nói cho trọn lời, liền nghe bên cạnh vang lên tiếng thiếu nữ thanh thanh, rõ ràng là đang “nghiêm túc” trao đổi với Ngũ sư huynh:

“Ngũ sư huynh, huynh nói xem, biết rõ lời này không nên nói, còn cứ mở miệng cho bằng được, có phải là do ăn mặn quá nhiều, muối thấm lên não rồi không?”

Lưu trưởng lão: “……”

Khán phòng trong phút chốc trầm mặc như tờ.

Đoan Mộc trưởng lão ho nhẹ một tiếng, giả bộ nghiêm nghị:

“Tiểu Khê, con nói chuyện kiểu gì thế? Sau này trưởng bối nói chuyện, không được xen vào, tránh bị người khác nói con nhiều chuyện.”

Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu, mặt không đỏ tim không đập nói tiếp:

“Đa tạ trưởng lão chỉ điểm. Con sẽ cố gắng quản lý tốt cái miệng của mình, tránh khiến người khác nghe khó chịu.”

Lưu trưởng lão: ……

Một già một trẻ diễn cái vở đôi này là tính hắt nước tiễn khách đấy à?!

Ta nhớ rõ cái lão Đoan Mộc này xưa nay lạnh như băng, ít nói ít cười, thế nào hôm nay cũng học được cách âm dương quái khí?

Lưu trưởng lão đập bàn một cái, đứng bật dậy:

“Đoan Mộc Nghiên, ngươi có ý gì?!”

Hai trưởng lão của Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn vội vàng can ngăn:

“Được rồi được rồi, mọi người bớt giận! Chúng ta đang bàn chuyện chính sự, không phải hội khẩu nghiệp!”

Phùng trưởng lão tiếp lời:

“Lúc chờ các ngươi đến, chúng ta đã tạm thời phân chia khu vực phòng thủ. Diện tích thì cũng na ná nhau cả…”

Đoan Mộc trưởng lão nhìn bản đồ chiến tuyến, ánh mắt dần lạnh đi:

“Tuy lão phu không quen thuộc địa thế biên giới, nhưng cũng không phải mù. Khu Đinh mà các ngươi phân cho chúng ta là nơi phòng thủ khó khăn nhất—vì đó là bờ biển bằng phẳng, Ma tộc thường xuyên từ chỗ đó đổ bộ. Các ngươi làm vậy, không khỏi có phần thiếu đạo nghĩa.”

“Cho nên—hoặc rút thăm lại, hoặc bốn phái trộn đệ tử lẫn nhau phòng thủ.”

Lưu trưởng lão hừ lạnh, giọng khinh bỉ:

“Đến muộn thì phải chịu. Ai bảo các ngươi là người đến sau? Không phục thì cứ dắt nhau quay đầu là bờ, khỏi cần thủ gì hết.”

Đoan Mộc trưởng lão không nói hai lời, đứng bật dậy:

“Chúng ta đi!”

Quân Văn và Phượng Khê đứng dậy theo, động tác gọn ghẽ như đã chuẩn bị từ trước.

Ba vị còn lại hoảng hồn, vội vàng chạy tới khuyên can, Hồ thành chủ cũng đích thân ra dỗ.

Cuối cùng, Đoan Mộc trưởng lão lạnh lùng nói:

“Được, khu Đinh thì khu Đinh. Nhưng đan dược chúng ta ít, các ngươi chi viện một phần, nhất là đan cầm m.á.u và đan kháng ma.”

Quân Văn bên cạnh đen mặt:

Ủa? Sao lại không lấy của tiểu sư muội? Nàng cho ta một chậu đầy như cái thau rửa mặt kìa?!

Ngài đổi điều kiện khác đi, chứ cái này ta có sẵn trong túi nè!

Nhưng đáng tiếc, ba phái kia không chịu nhả một viên, đan dược thời chiến quý hơn vàng, có tiền cũng khó mua.

Sau một hồi cò kè mặc cả, ba phái thống nhất mỗi bên bồi thường cho Huyền Thiên Tông mười vạn linh thạch coi như hòa giải.

Lưu trưởng lão mặt mày âm u, buông lời như dao:

“Đoan Mộc Nghiên, ta nói thẳng—mỗi phái thủ một khu, không ai quản ai. Đến lúc nguy cấp đừng có chạy qua cầu viện đấy.”

Đoan Mộc trưởng lão nở nụ cười nhạt:

“Ngươi yên tâm, lão phu nhớ kỹ rồi. Hy vọng ngươi cũng nhớ kỹ lời của chính mình.”

Phùng trưởng lão và Hàn trưởng lão không nói gì thêm, coi như ngầm đồng ý.

Loading...