Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 52

Cập nhật lúc: 2025-06-14 11:17:52
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

52. Muôn vàn tinh tú trên trời cũng chẳng sánh bằng nửa phần quang mang của nó

Hình Vu vừa đi, Phượng Khê lập tức híp mắt, suy tư hồi lâu, sau đó âm thầm truyền ý niệm cho tiểu Hắc Cầu:

“Ngươi rảnh thì đi loanh quanh tới khu Giáp, theo dấu đám hải thú, hung dữ vào, tốt nhất là tìm cho ra con Mực quỷ tám vòi bị cụt vòi kia. Nhớ nhắn với nó một câu: cái vòi của ngươi bị một tu sĩ cực phẩm Thủy linh căn nhai sạch rồi!”

Tiểu Hắc Cầu nghe xong, lập tức hiểu rõ tâm tư chủ nhân, cười nịnh nọt:

“Chủ nhân! Ngươi thật sự là… quá độc ác đi!

Thiếu đạo đức đến thế là cùng!

Đánh rắm cũng phải cho người khác ngửi!

Nhưng ta thích!

Bởi vì chúng ta cùng là tâm địa rắn rết mà!

Chúng ta chính là những bảo bối đen như mực, xấu tính, chuyên gieo họa đấy!”

Phượng Khê: “……”

Cái phong cách nói chuyện của con hàng này… càng ngày càng không có lương tâm!

Mặc dù nói chuyện thì như tuồng chèo, nhưng làm việc thì không chê vào đâu được. Đến chạng vạng, Hình Vu đã hí hửng chạy về báo tin mừng:

“Ha ha ha! Ta đã nói rồi mà! Cái loại người như Thẩm Chỉ Lan, vừa nghèo vừa thích khoe mẽ, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!

Không sai! Báo ứng tới thật rồi!

Chiều nay, nàng với Mục Tử Hoài đang túm tụm bên bờ biển thâm tình ngắm cảnh, thì bị một đám hải thú phục kích!

Trong đó có một con Mực quỷ tám vòi dữ tợn vô cùng, thiếu chút nữa lôi nàng xuống đáy biển làm mồi!

Nghe nói lúc ấy nàng sợ đến phát khóc!

Hôm qua còn vênh váo tự dát vàng lên mặt, hôm nay đã bị bóc sạch sơn!

Trời ơi, hả giận quá! Sảng khoái quá!

Tiếc là ta không có mặt ở đó để tận mắt xem trò vui…”

Phượng Khê cười mỉm lắng nghe, trong lòng lại nghĩ:

Lá gan của Thẩm Chỉ Lan kia… đâu có bé thế? Khóc là diễn cho Mục Tử Hoài xem thôi, chắc đang chờ hắn thương xót mà ôm vào lòng ấy chứ. Chậc chậc, lúc nào cũng không quên thả thính, cũng tính là chuyên nghiệp rồi!

Sau khi Hình Vu đi rồi, Quân Văn mới len lén hỏi nàng:

“Tiểu sư muội… cái con Mực quỷ tám vòi đó… chẳng phải là cái mà chúng ta đã ăn mất một vòi sao?

Vòi bị ta với muội ăn mất, thế nó quay ra báo thù Thẩm Chỉ Lan làm chi vậy?”

Phượng Khê cười tủm tỉm:

“Ừm… chuyện đời mà huynh, có khi chỉ là… nàng xui thôi?”

Quân Văn nghe vậy, trong lòng vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm ra lỗ hổng.

Tối hôm ấy, đang nằm định đi ngủ, bỗng nhiên linh quang lóe lên:

Chẳng lẽ là… tiểu sư muội giở trò, sai tiểu Hắc Cầu đi báo thù?!

Nếu thật như thế… chiêu này của tiểu sư muội đúng là——chó nha!

Chó đến đẳng sờ cấp!

Nhưng Phượng Khê lại chẳng coi mấy trò vặt đó là đại sự. Với nàng, những màn trêu chọc ấy không động đến gân cốt đối phương, chỉ cốt để tiêu khiển. Tu luyện mới là chính đạo.

Ăn tối xong, nàng lập tức bắt đầu nhập định, nghiêm túc tu hành.

Gần đây nàng cảm giác tu vi của mình lại có bước tiến, nhưng do chưa thực chiến nên vẫn chưa xác định rõ tương đương với Trúc Cơ tầng mấy.

À đúng rồi! Hiện giờ nàng cũng đã có phi kiếm!

Có nên luyện kiếm một chút không?

Nghĩ đến đây, nàng vội chạy đi tìm Quân Văn.

“Ngũ sư huynh! Huynh giúp muội luyện kiếm nha!”

Quân Văn: “…Muội cầm cái thanh mộc kiếm rách nát đó luyện với không luyện khác gì nhau đâu?!”

Dù lòng lẩm bẩm oán thán, nhưng Quân Văn vẫn dắt tiểu sư muội ra một bãi đất trống để luyện tập.

Kiếm chiêu của Phượng Khê thì nàng đều học thuộc, chỉ là… vừa phối hợp với thanh mộc kiếm kia, cảnh tượng thật đúng là——khó coi không nỡ nhìn!

Lúc cần nhanh, thì đầu kiếm chậm như rùa bò.

Lúc cần mạnh, thì đầu kiếm lắc như sợi mì!

Quân Văn nhìn mà mắt giật liên hồi, cố nhịn, nhịn mãi…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-52.html.]

Cuối cùng không chịu nổi nữa, phun ra một tràng:

“Tiểu sư muội! Cái thanh mộc kiếm này của muội quá nát rồi!

Dùng cái này thì có thi triển cái khỉ gì cũng không ra! Đừng nói kiếm chiêu, đến kiếm quang cũng chả tới lượt!

Sau này nếu ta với muội tiến giai Kim Đan, mới có thể kích phát ra kiếm quang được.

Mà muốn có kiếm quang, thì phải dùng linh kiếm!

Chờ về lại tông môn, ta sẽ dẫn muội tới Vạn Kiếm Bích, biết đâu lần này muội tìm được kiếm chủ định mệnh!

Đến lúc đó, quăng cái thanh mộc kiếm này vô nồi nấu canh cũng không ai tiếc!”

Hắn vừa dứt lời, thì——

Vút!

Thanh mộc kiếm trong tay Phượng Khê đột nhiên bùng nổ, tốc độ nhanh như tia chớp, bổ một đường sắc bén thẳng tới——

Kẹt!

Quân Văn tránh không kịp, búi tóc bị c.h.é.m bay.

Quân Văn: “……”

Phượng Khê “ai nha” một tiếng, vội vã dựng kiếm đứng thẳng, vẻ mặt thành khẩn đến không thể thành khẩn hơn:

“Ngũ sư huynh, muội nói muội không cố ý huynh có tin không?”

Quân Văn tóc tai rối bù, búi tóc đã bay theo gió: “…”

Thật sự không phải Phượng Khê cố ý. Mộc kiếm kia bình thường chậm rì rì như rùa bò, nàng biến chiêu cũng tưởng sư huynh mình kịp né, ai dè bỗng dưng như c.h.ế.t đi sống lại, lao nhanh như điện, một chiêu đánh rụng cả mái tóc anh tuấn tiêu sái của ngũ sư huynh.

Quân Văn là người yêu cái đẹp, nhất là cái đẹp của chính mình. Nếu không phải người xuống tay là tiểu sư muội, hắn đã sớm liều mạng rồi.

Giờ phút này chỉ có thể nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Ta tin.”

Phượng Khê cảm thấy áy náy muốn chết, miệng ngọt như mật, nịnh hót đủ điều, còn giúp huynh mình sáng tạo luôn kiểu tóc mới — “Quân thị tản phát lãng lãng phong”, cuối cùng mới miễn cưỡng kéo lại được tâm tình của ngũ sư huynh.

Nàng tiếp tục luyện kiếm.

Mộc kiếm kia như bị ma nhập một hồi, giờ lại quay về trạng thái "chậm rì rì như đeo cùm", nhưng Phượng Khê vẫn cứ luyện, luyện tới mức vui quên trời đất.

Nàng còn nghiêm trang nói với Quân Văn:

“Ngũ sư huynh, muội nghe nói người phàm luyện khinh công sẽ trói bao cát lên đùi, chờ khi tháo bao cát ra thì như chim yến tung bay!

Muội nếu luyện quen thanh mộc kiếm chậm chạp này, tương lai nó phá kén thành điệp, muội nhất định có thể đại sát tứ phương!

Huynh tin không, thanh kiếm này tuyệt đối không phải là kiếm mục, mà là long ẩn sâu đáy đầm, tương lai một khi trở mình, vạn kiếm phủ phục, tinh quang đều lui!”

Phượng Khê đang dõng dạc tuyên thuyết thì mơ hồ cảm thấy đầu kiếm có tia sáng trắng lóe lên. Nhưng chỉ là chớp mắt, khiến nàng nghi hoặc không biết có phải hoa mắt.

Nàng quay đầu hỏi: “Ngũ sư huynh, huynh có thấy đầu kiếm lóe sáng không?”

Quân Văn lập tức mặt đen như đáy nồi:

“Tiểu sư muội, huynh nói rồi, chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ mới có thể kích phát kiếm quang, hơn nữa, huynh nói thật lòng… thanh mộc kiếm này dù có rơi xuống hố phân cũng không phát sáng được đâu!”

Hắn thật muốn nói lời độc địa, nhưng nghĩ tới chuyện mới nãy bị tước tóc, lập tức rút lại nửa câu, giữ lại mạng tóc còn sót lại.

Phượng Khê bị dội một gáo nước lạnh, tặc lưỡi cho qua, tiếp tục luyện kiếm.

Mà đúng lúc này — mặt biển đột nhiên nổi sóng.

Bọt nước quay cuồng, cuồn cuộn dâng trào. Một cái đầu khổng lồ phá sóng trồi lên, đôi mắt to như chuông đồng ánh lên kim quang hung mãnh.

Quân Văn hít sâu một hơi, thất thanh kêu:

“Voi biển mắt vàng! Là nguyên anh trung kỳ hải thú đó! Sao lại xuất hiện ở vùng biển nông này?!”

Lời còn chưa dứt, đầu thú khổng lồ đã trầm mình trở lại mặt biển, biến mất không thấy.

Tất cả những người có mặt đều trợn mắt há mồm. Ai cũng biết, hải thú cấp cao vốn cư ngụ ở vùng biển sâu, hiếm khi dám bén mảng đến vùng rìa giáp giới, bởi nơi đây gần Nhân tộc và Ma tộc, dễ sinh sự.

Vậy mà hôm nay, con Voi biển mắt vàng này vì sao lại bất ngờ trồi lên?

Lúc này, dưới mặt biển, Voi biển mắt vàng đang nổi trận lôi đình!

Chốn này chính là địa bàn của nó, gần đây thuộc hạ lần lượt tố khổ: cá tôm không hiểu sao thi nhau nhảy lên bờ tự sát, chúng nó đành phải xâm nhập địa bàn kẻ khác đi săn.

Nó vốn định mặc kệ, ai ngờ càng lúc càng náo loạn, đến mức cái đuôi của nó cũng bị đánh trúng, cháy khét một mảng!

Nếu không nhờ da dày thịt béo, có khi đã tan xác từ lâu!

Nó nghiến răng nghiến lợi nghĩ: “Khẳng định là nhân tộc giở trò!”

Thế nhưng vừa ló đầu nhìn ra, chỉ thấy một đám tiểu tu sĩ trông như đám gà con mới nở, chẳng ai có khả năng đả thương nó.

Vốn dĩ định lên bờ thị uy một phen, ai ngờ cảm ứng được khí tức của Hóa Thần tu sĩ đang ở gần, tức khắc cụp đuôi chuồn thẳng.

Không thể mất mạng vì sĩ diện được, da vẫn còn muốn dùng mà.

Loading...