Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-06-14 11:20:38
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

53. Rốt cuộc ai mới là nhân vật chính

Trốn trong một bụi rong biển, tiểu Hắc Cầu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy con quái kia bơi xa dần.

Hổ xuống đồng bằng, chó cũng dám cắn!

Nghĩ lại thuở xưa, nó chỉ cần hừ nhẹ một tiếng là đủ dọa kẻ đó tè ra quần, giờ lại phải chui lủi như chuột thế này.

Hừ! Đợi tiểu gia hấp thu đủ ma khí, nhất định phải tìm lại thể diện đã mất!

Đúng lúc ấy, Phượng Khê truyền thần thức sang hỏi:

“Con Voi biển mắt vàng là sao hả? Sao ngươi không báo ta biết sớm?”

Tiểu Hắc Cầu mặt dày vô sỉ đáp:

“Hừ, loại đó mà cũng đáng để ta báo? Ta vừa hừ nhẹ hai cái là nó đã sợ chạy mất rồi!”

Chỉ tiếc, nó quên mất Phượng Khê là tổ sư nói dối, nghe một câu là biết ngay đang c.h.é.m gió.

“Nói thật mau! Nếu còn dám hồ đồ, ta lột da ngươi bây giờ!”

Tiểu Hắc Cầu đành thật thà khai:

“Con hàng đó nhanh quá, ta vừa phát hiện thì nó đã ló đầu lên khỏi mặt nước rồi, chưa kịp báo luôn.”

“Thế sao nó lại đột nhiên rút lui?”

“Cái đó... ta cũng không rõ. Nhưng ta thoáng ngửi thấy mùi máu, chắc là bị thương gì đó.”

Nước ở Vô Tận Chi Hải toàn màu đen, nên dù con voi kia có chảy máu, người trên bờ cũng không thể phát hiện ra.

Phượng Khê lại cằn nhằn mấy câu rồi mới tiếp tục luyện kiếm.

Và sau đó, nàng phát hiện tốc độ của thanh mộc kiếm... càng lúc càng chậm.

Nhưng nàng không thèm để ý, vẫn luyện tiếp.

Nàng nói mấy lời trước đó là thật lòng thật dạ: tin rằng thanh kiếm này cũng giống nàng, hiện tại chỉ là trân châu lấm bụi, sớm muộn gì cũng bung sáng quang vinh, tỏa sáng như idol trên sân khấu!

Đang luyện khí hăng say, trong nhẫn trữ vật của nàng đột nhiên rung lên — là lệnh bài Huyết Ma tộc phát tín hiệu.

Phượng Khê đưa thần thức vào, lập tức nghe thấy giọng của Huyết Thiên Tuyệt:

“Ta vừa nhận được tin, Ảnh Ma tộc đã phái người tiến vào Vô Tận Chi Hải, chắc chắn đến khu của các ngươi vào tối mai.

Ước chừng khoảng hai ngàn người, phần lớn sẽ đổ bộ ngay khu vực của ngươi.

Tìm cách tiêu diệt sạch sẽ bọn họ cho ta!”

Phượng Khê nghe xong, cười đến nở cả hoa trên đầu!

Biết ngay lão ma đầu này kiểu gì cũng giao cho nàng việc lớn!

Chậc chậc, giờ ta cũng không biết rốt cuộc ai mới là nhân vật chính nữa — ta hay lão!

Nàng điều chỉnh cảm xúc, đáp lại bằng giọng bi tráng không sờn:

“Đại nhân yên tâm! Cho dù phải bỏ mạng, ta cũng sẽ chơi c.h.ế.t bọn chúng!

Xin chờ tin tốt từ ta!”

Huyết Thiên Tuyệt nghe nàng trả lời rất hài lòng, còn khen nàng vài câu.

Phượng Khê tiện đà nịnh thêm mấy câu, lúc này mới thu hồi lệnh bài.

Nàng nheo mắt suy tính.

Dù nửa năm nay Ma tộc vẫn lén lút quấy nhiễu, nhưng thường thì không bao giờ phái đông người, cùng lắm vài trăm. Vì bọn chúng còn muốn giả bộ hiền lành, tránh công khai tuyên chiến với Nhân tộc.

Nếu bị chất vấn, Ma tộc sẽ lập tức phủi tay:

“Ài, là người dưới không nghe lệnh ấy mà~”

Vậy mà lần này dám phái hẳn hai ngàn quân, chắc chắn định ra oai phủ đầu với Tứ đại môn phái.

Tính sơ sơ, ắt phải có hơn 1500 tên đổ bộ vào khu Đinh — mà Huyền Thiên Tông chỉ có 800 người, số lượng rõ ràng không đủ.

Tuy có thể nhờ Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn chi viện, nhưng lỡ bên họ cũng có chuyện, e là tiếp viện không kịp.

Vậy thì — phải đi gặp cái người mà nàng "kính yêu" nhất – Hồ sư thúc thôi.

Thế là nàng nhập thành.

Tới phủ Thành chủ, nàng nói dăm ba câu dẫn dắt vòng vo, sau đó thả miếng chính:

“Hồ sư thúc, hôm nay ngài cũng nghe chuyện quái lạ kia rồi chứ?”

Hồ Thành chủ nhướn mày: “Ý ngươi nói con voi biển mắt vàng?”

Phượng Khê gật đầu: “Đúng đó! Ngài không thấy chuyện này quá sức bất thường sao?

Sự việc lạ tất có uẩn khúc, nơi đây chắc chắn đang có âm mưu gì đó!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-53.html.]

Con voi kia không phải chỉ trồi đầu lên chơi, mà rõ ràng là đang trinh sát địa hình!

Lỡ đâu tối nay trời tối gió to, nó kéo cả bầy tới làm loạn thì sao?

Nếu chỉ là hải thú thì còn đỡ, chứ ta nghi lắm — chắc chắn có bóng dáng Ma tộc đứng sau!”

“Nên lần này ta tới là muốn xin ngài cho thêm quân tiếp viện!

Chỉ cần ba ngày! Nếu không có chuyện gì, ngài rút quân cũng chưa muộn!”

Hồ Thành chủ nghe thì thấy nàng hơi làm quá, nhưng nghĩ tới việc dạo gần đây Phượng Khê hay tặng ông hải sản, lại thấy ngại từ chối quá thẳng thừng...

Cũng phải thôi, cẩn thận một chút chẳng c.h.ế.t ai, chứ đắm thuyền vì con sóng nhỏ thì muối mặt lắm. Phái người qua xem thử cũng chẳng sao, cùng lắm ba ngày sau rút về là được.

Vì thế, Hồ thành chủ gật đầu đồng ý.

“Vậy thế này đi, ta điều động hai ngàn người chi viện cho các ngươi, chừng đó đủ xài chưa?”

Phượng Khê cười hề hề:

“Thúc nhiều quân thế, tiện thể cho ta bắt lính theo danh sách luôn được không?”

Hồ thành chủ liếc nàng một cái:

“…… Hai ngàn rưỡi là hết cỡ, đừng mơ thêm!”

Phượng Khê lập tức đa tạ rối rít, trước khi đi còn không quên dặn:

“Hồ sư thúc, để tránh đánh rắn động cỏ, hay là cho binh lính lén qua vào ban đêm đi?”

Hồ thành chủ vốn cũng cần thời gian để tập hợp nhân thủ, nên gật đầu đồng ý ngay.

Phượng Khê lẩm nhẩm một khúc nhạc vui vẻ, hớn hở quay lại khu Đinh.

Hai ngàn binh phủ cộng với 800 đệ tử Huyền Thiên Tông, cũng đủ quây c.h.ế.t hai ngàn Ma tộc!

Giờ chỉ cần đợi đến tối để... đóng cửa đánh chó thôi!

Nàng có hơi hồi hộp. Tuy trước kia cũng từng tham gia thí luyện trong Thiên Lý bí cảnh, nhưng chuyện này khác hẳn — lần này là chiến trường thật sự, là c.h.é.m g.i.ế.c sống còn!

Dẫu sao thì, tu tiên vốn là một con đường không tránh khỏi m.á.u tanh, chuyện này nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Tất nhiên, có thể bớt m.á.u càng tốt, dính ít thôi cho đỡ phiền.

Lúc này, tiểu hắc cầu lại truyền âm nói với nàng:

“Tuy trong Vô Tận Chi Hải cũng có ma khí đấy, nhưng loãng như nước vo gạo, hút mười ngày còn không đủ bám răng.

Tốt nhất hôm nay kiếm cơ hội cho ta hấp thu ma khí tỏa ra từ Ma tộc, giúp ta tăng tu vi lẹ chút.”

Phượng Khê cau mày:

“Ngươi muốn hút ma khí Ma tộc thả ra? Hút kiểu gì?”

“Lúc Ma tộc tung pháp quyết sẽ có ma khí lan ra ngoài. Chỉ cần ở trong vòng ba thước, ta có thể hút sạch.”

Phượng Khê: “…… Ý ngươi là để ta lao ra chắn đòn, hứng pháp thuật của Ma tộc, còn ngươi núp sau hấp ma khí?!

Ngươi biết tu vi ta thế nào rồi đó, ta có thể đỡ được mấy tên chứ?”

Tiểu hắc cầu thở dài sườn sượt:

“Cũng phải… hai ta đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, đứa nào cũng yếu như sên, đừng chê bai nhau nữa…”

Phượng Khê: “……”

Nàng nheo mắt lại, suy nghĩ. Cứng đối cứng thì không ổn thật, nhưng... có thể linh hoạt biến báo chứ!

Tỷ như — đợi người khác đánh nhau với Ma tộc, nàng chạy tới… hỗ trợ?

Như vậy không phải vừa có lý do chính đáng xuất hiện gần chiến trường, vừa cọ ké ma khí đấy à?

Phượng Khê càng nghĩ càng thấy đây đúng là kế hay trời ban!

Vừa được hút ma khí, lại còn có thể dựng lên hình tượng anh dũng lao vào chiến trường không tiếc thân mình, đúng chuẩn “một mũi tên trúng hai con nhạn”!

Tiểu hắc cầu nghe xong, cảm động rớt lông:

“Chủ nhân à, ngươi đúng là đầu óc đỉnh cao! Ý tưởng thế này chỉ có ngươi mới nghĩ ra được thôi!”

Tuy Phượng Khê vung tay chửi nó vài câu cho có lệ, nhưng trong lòng thật ra cũng hơi mong chờ trận đánh tối nay.

Ai ngờ — chờ mãi, giờ Tý cũng qua rồi, chẳng thấy bóng Ma tộc đâu.

Phượng Khê nhíu mày nghĩ bụng:

“Không lẽ lão Huyết Thiên Tuyệt kia đưa tin giả? Gạt ta à?”

Sắp tới giờ Sửu, tiểu hắc cầu đột nhiên truyền âm nói:

“Ta vừa liều mình bơi ra phía trước thám thính thử, phát hiện phía đông có rất nhiều hải thú cấp thấp đang lội vào.

Ngươi nói xem, có khi nào Ma tộc không đổ bộ từ khu Đinh, mà định đi vòng qua chỗ khác không?”

Loading...