Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-06-14 11:22:44
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
54. Thẩm Chỉ Lan, tỷ muội tốt của ta ơi
Phượng Khê nghe xong lời tiểu hắc cầu, trong lòng cũng thấy không phải không có lý.
Rất có thể Ảnh Ma tộc cố tình tung tin giả, lừa gạt Huyết Thiên Tuyệt mắc câu.
Cũng không loại trừ khả năng Ma tộc có nội gián trong nhân tộc, tra ra được bên khu Đinh tăng cường phòng bị nên mới đổi kế hoạch phút chót.
Nếu thật vậy thì... bọn chúng sẽ đổ bộ ở đâu?
Phượng Khê nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nơi khả nghi nhất chính là khu Giáp, chỗ do Hỗn Nguyên Tông canh giữ.
Khu Giáp là khu vực xa nhất so với khu Đinh, hơn nữa sóng to gió lớn quanh năm, khả năng Ma tộc chọn nơi đó đổ bộ vốn cực thấp. Bên Hỗn Nguyên Tông tám phần mười sẽ chủ quan, phòng bị lỏng lẻo.
Đúng lúc này, nàng nhận được truyền âm của Hình Vu:
“Phượng Khê, Ma tộc đánh lén địa bàn của Hỗn Nguyên Tông!
Lưu trưởng lão đang cầu viện Phùng trưởng lão bên ta.
Nhưng Phùng trưởng lão đang lưỡng lự, sợ trúng kế ‘dương đông kích tây’.
Nếu cử người đi khu Giáp mà Ma tộc thật đánh ngược lại khu Đinh thì hậu phương cháy to mất!
Muội cho ta cái chủ ý với!”
Phượng Khê: “……”
Ngươi là người Ngự Thú Môn, chuyện nhà mình không hỏi mà lại hỏi ta?
Lúc này, Đoan Mộc trưởng lão sắc mặt nghiêm trọng nói:
“Tiểu Khê, khu Giáp bị đánh rồi, cho đội binh phủ hôm nay sang đó ứng cứu đi!”
Dù ngày thường Huyền Thiên Tông với Hỗn Nguyên Tông chẳng hòa thuận gì cho cam, nhưng giờ bị Ma tộc đánh úp, không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Phượng Khê nghiêm túc góp lời:
“Đoan Mộc trưởng lão, đừng cử hết qua bên đó. Giữ lại một ngàn người, đề phòng Ma tộc đánh úp ngược lại từ phía chúng ta.
Ngoài ra… người không thể đi, phải ngồi lại trấn thủ khu Đinh. Để con với ngũ sư huynh dẫn người qua tiếp viện!”
Đoan Mộc trưởng lão kiên quyết lắc đầu:
“Quân Văn có thể đi.
Còn con thì không được!
Chưởng môn dặn dò ta rất kỹ rồi, không được để con rời khỏi tầm mắt ta một bước!”
Phượng Khê bày ra vẻ mặt chân thành cảm động:
“Trưởng lão, con đến đây không phải để ăn chực nằm chờ, mà là để rèn luyện bản lĩnh!
Vả lại, Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn kiểu gì cũng phái người sang giúp. Nhân số chúng ta sẽ chiếm ưu thế!
Chỉ cần con cẩn thận chút là được. Với lại… con còn mặc áo giáp nữa mà!
Trưởng lão, cho con đi đi!”
Đoan Mộc trưởng lão vẫn không nhượng bộ.
Phượng Khê chợt hô lớn:
“Trưởng lão mau nhìn mặt biển! Có gì đó kìa!!”
Đoan Mộc trưởng lão lập tức giật mình nhìn ra xa, còn vận thần thức quét khắp một lượt mà chẳng thấy gì cả.
Đến lúc ông kịp phản ứng thì —
Phượng Khê đã chuồn không còn cái bóng!
Nàng chẳng qua tích cực như vậy, một là để tiểu hắc cầu có cơ hội hút ít ma khí tăng tu vi, hai là để tranh thủ cọ ké vài điểm "anh hùng nhân thiết", tiện đôi đường!
Trên đường phi thân về phía khu Giáp, nàng còn truyền âm lại cho Hình Vu:
“Ta mang theo một ngàn năm binh phủ đến hỗ trợ, huynh có đi hay không tùy ý.”
Hình Vu nhận tin mà ngơ mặt:
Phượng Khê có binh phủ hồi nào vậy?!
Có thêm “một ngàn năm binh phủ”, bên Ngự Thú Môn chỉ cần cử thêm vài người là ổn rồi!
Phượng Khê vừa vọt qua khu Bính thì bắt gặp Tần Thời Phong và Hình Vu cũng đang dẫn người nhập hội.
Hình Vu hừ lạnh một tiếng:
“Lưu trưởng lão trước còn mạnh miệng tuyên bố tự mình lo phòng thủ, bây giờ thì sao?
Quay sang kêu cứu tứ tung!
Tự mình tát vào mặt mình còn gì nữa?
Cũng nhờ bọn ta nghĩa hiệp, chứ không thì mặc kệ hắn luôn cho rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-54.html.]
Phượng Khê nghe vậy, hơi nhíu mày:
“Hình Vu sư huynh, chuyện này muội phải góp lời.
Dù là Hỗn Nguyên Tông hay ba phái chúng ta, suy cho cùng cũng đều là Nhân tộc.
Nội bộ có đấu đá thế nào, thì lúc Ma tộc đánh tới, tất cả phải cùng một lòng mới sống được!
Ví dụ như muội đây, muội với Thẩm Chỉ Lan thù sâu như biển, nhưng hiện giờ ta chẳng buồn nghĩ mấy chuyện đó.
Chỉ biết vì đại cục mà ra tay giúp đỡ!”
Hình Vu bị nàng nói cho á khẩu, mặt cũng hơi đỏ lên, lí nhí:
“Ta… ta cũng chỉ nói vậy thôi.
Chứ ta mà thật sự thấy c.h.ế.t không cứu thì đâu có đi theo muội tới đây.”
Tần Thời Phong nhìn Phượng Khê đầy bất ngờ.
Không ngờ nàng ta lại có tầm nhìn đại cục đến vậy. Trước kia hắn còn tưởng nàng chỉ biết làm trò.
Quân Văn thì vẫn im lặng, lẳng lặng nhìn tiểu sư muội nhà mình diễn tròn vai.
Tiểu sư muội đúng là có tấm lòng đại nghĩa, sẵn sàng giúp Hỗn Nguyên Tông — chuyện này không sai.
Nhưng nếu bảo nàng đơn thuần không toan tính gì, thì tuyệt đối không có chuyện đó!
Hắn thầm thấy có điềm chẳng lành — đợi qua trận này, tiểu sư muội thể nào cũng giở trò gì đó cho coi!
Bọn Phượng Khê vừa tới nơi thì khu Giáp đã loạn thành một nùi. Nhân tộc hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, mà đây là còn có cả Vạn Kiếm Tông bên khu Ất chi viện ba trăm người rồi đấy! Bằng không, e là sớm đã tan đàn xẻ nghé.
Truy cứu căn nguyên, cũng bởi Hỗn Nguyên Tông chủ quan sơ suất, bị Ma tộc đánh cho trở tay không kịp.
Phượng Khê không nói hai lời, giơ tay cầm kiếm, hét lớn một tiếng rung trời:
“Chư vị an tâm! Ta, Phượng Khê, đã tới tiếp viện! Giết cho ta!!”
Khẩu hiệu hô to như sấm, người cũng chẳng phải nói suông. Một đầu chui thẳng vào chiến trường, vung kiếm loạn xạ như cá chạch quẫy nước, đông đ.â.m một nhát, tây chọc một cái, nhảy tới nhảy lui, nhìn thôi đã hoa cả mắt.
Quân Văn suýt thì hộc m.á.u — tiểu sư muội mà có chuyện gì, hắn ăn nói thế nào với sư phụ đây?! Nhưng dù hắn cố đuổi theo sát nút cũng không sao đuổi kịp thân pháp của muội ấy — cơ hồ như cá lội, như mèo chạy, cứ thế mà luồn lách giữa đám loạn chiến.
Mà kỳ lạ thay, Phượng Khê nhảy tới nhảy lui bao nhiêu, công to thì không thấy nhưng một vết xước cũng chẳng dính! Ma tộc như có mắt tránh nàng, còn nàng thì bận rộn tới lui.
Thẩm Chỉ Lan lúc ấy đang vật lộn với một tên Ma tộc, vừa ngẩng đầu đã thấy Phượng Khê ở cách đó không xa đang "tất bật", trong lòng lóe lên một tia mưu kế. Nàng cố ý dụ tên Ma tộc kia lại gần Phượng Khê, mong tạo thành thế gọng kìm.
Nào ngờ còn chưa kịp lại gần, Phượng Khê đã xách kiếm lỉnh mất tiêu, chuyển qua “hỗ trợ” chỗ khác rồi.
Thẩm Chỉ Lan tức đến nghiến răng: Nha đầu này... linh hoạt như cá vậy!
Lúc ấy, trong đám Ma tộc có một tên tóc đỏ để ý tới nàng.
Hắn vốn nhắm tới Thẩm Chỉ Lan, nhưng nàng tu vi cao, trên người pháp bảo lớp lớp, mãi mà không bắt nổi. Quay đầu lại nhìn Phượng Khê — Luyện Khí kỳ! Vẻ ngoài ngơ ngác, khí tức yếu ớt, thân phận cũng là thân truyền đệ tử. Bắt nàng, vừa dễ lại có công lớn, không bắt thì phí của trời!
Thế là hắn sấn tới, chặn đường Phượng Khê.
Phượng Khê mắt tròn xoe ngước lên hỏi:
“Ngươi là cái tu vi gì thế? Ta chỉ có Luyện Khí sơ kỳ à nha. Ngươi nếu tu vi cao quá, có thể đổi người đánh không?”
Tóc đỏ: “……”
Đây là chiến trường đó cô nương?! Ngươi bàn điều kiện với ta có hợp lý không đấy?!
Trong lúc hắn còn sững sờ, Phượng Khê tay trái sau lưng đã lặng lẽ kết ấn. Dây đằng linh lực như rắn độc vọt lên, quấn chặt hai cổ chân tóc đỏ.
Ngay khoảnh khắc ấy, mộc kiếm của nàng bay vụt lên, nhắm thẳng yết hầu đối phương!
Tóc đỏ vội nghiêng đầu né, nhưng vai vẫn trúng một nhát.
Chưa kịp chửi thề, thì một chùm Hỏa Quyết như mưa sao băng đã đổ xuống!
Không phải một đóa — mà là mấy chục đóa!
Tóc đỏ chưa từng nghĩ tới một tên Luyện Khí kỳ lại dám trùng ấn giữa chiến trường, lại còn phóng pháp thuật như không cần linh thạch!
Bùm một cái, hắn thành một cây nến đỏ, cháy đùng đùng như lửa tế trời.
Cuối cùng, hắn la oai oái, lao đầu vào Vô Tận Chi Hải dập lửa... nhưng có vẻ không kịp nữa rồi.
Phượng Khê thấy mình dễ dàng g.i.ế.c địch, tự tin tăng vọt, bắt đầu hoạt động càng hăng say hơn.
Nàng chuyên dùng dây đằng trói chân Ma tộc, rồi lấy Hỏa Quyết thiêu tóc người ta, đánh loạn cả chiến trường! Rốt cuộc, Ma tộc phẫn nộ, vứt luôn đối thủ, nhất tề quay sang đuổi g.i.ế.c nàng!
Quân Văn đang ở góc tràng loạn lạc tìm tiểu sư muội thì thấy một cảnh dở khóc dở cười — Phượng Khê như diều hâu giương cánh, mang theo một chuỗi dài Ma tộc đuổi sát sau lưng.
Quân Văn: “……”
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, tiểu sư muội đã bẻ lái, chuyển hướng cả bầy Ma tộc về phía...
Thẩm Chỉ Lan.
Chỉ nghe nàng hét vang như sấm:
“Thẩm Chỉ Lan! Tỷ muội tốt của ta ơi! Ta tới giúp ngươi đây!!”