Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-06-14 11:24:45
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

55. Phượng Khê chính là kẻ thiếu đạo đức

Thẩm Chỉ Lan suýt nữa tức đến nghẹt mũi!

Ngươi đây gọi là tới giúp ta sao?

Ngươi là sợ ta c.h.ế.t chưa đủ nhanh thì có!

Phượng Khê mặc kệ nàng nghĩ gì, xông thẳng tới trước mặt, gào lớn:

“Hảo tỷ muội ơi, ta đến đây!

Tỷ muội đồng lòng, chặt sắt cũng đứt!

Vai kề vai chiến đấu, trừ ma vệ đạo!”

Nói xong, nàng hùng hồn phóng ra một đóa tiểu hỏa hoa về phía ma tộc đang đánh nhau với Thẩm Chỉ Lan. Cái hỏa hoa kia mỏng manh y như nỗi lòng mùa thu, yếu ớt như đèn leo lét trong gió.

Thẩm Chỉ Lan tức đến muốn hộc m.á.u tại chỗ!

Nhưng mà mấy tên Ma tộc bị Phượng Khê dắt đến lại không rảnh đi phân tích hỏa hoa kia yếu bao nhiêu, chỉ thấy nàng với Thẩm Chỉ Lan ăn mặc giống nhau, lại tưởng là đồng đội cùng hội cùng thuyền, liền đồng loạt ném pháp quyết về phía Thẩm Chỉ Lan!

Thẩm Chỉ Lan: “……”

Mấy người Ma tộc các ngươi không có đầu óc à?

Không nhìn ra được Phượng Khê đang giở trò dẫn họa sang đông sao?

Phượng Khê thành công “bỏ” lại một đám Ma tộc ở chỗ Thẩm Chỉ Lan, lại tiếp tục chạy sang chỗ khác.

Lần này nàng chạy tới phía Mục Tử Hoài – đại đệ tử của Hỗn Nguyên Tông, vừa chạy vừa kêu to đến khản giọng:

“Mục sư huynh! Mau! Chỉ Lan sư tỷ sắp ngỏm củ tỏi rồi! Mau đi cứu người!”

Sau đó, lại thuận tiện "trả hàng" thêm mấy tên Ma tộc.

Phượng Khê quay đầu nhìn lại, thấy sau lưng chỉ còn ba tên Ma tộc mà tu vi ngang ngang nhau, lập tức dừng lại.

Nàng nghiêm túc dựng kiếm, chỉ thẳng ba tên Ma tộc, khí thế rầm rầm:

“Thế nào?! Tưởng ta chạy là vì sợ các ngươi à?

Lầm to!

Ta chẳng qua là cho các ngươi cơ hội sống thêm một khắc!

Giờ các ngươi tự mình đòi chết, ta cũng ngại không từ chối!

Đừng khách sáo, cùng nhau xông lên luôn đi!”

Ba tên Ma tộc: “……”

Ai mẹ nó muốn đấu một chọi một với ngươi?!

Ngươi đây chính là thiếu đại đức!

Tu vi không cao, chạy nhanh như chó lạc, hại bọn ta đuổi mệt gần chết!

Chúng tức điên người, cùng lúc xuất pháp quyết.

Một tên gọi ra mãng xà ma khí, một tên ngưng tụ thành ma kiếm, còn tên cuối hóa ra ác lang.

Phượng Khê hai tay nhanh như gió, kết ấn liên tục, vô số dây đằng linh lực từ lòng bàn tay trào ra, chớp mắt trói chặt cả xà, kiếm, lẫn lang.

Ba tên Ma tộc đều sững sờ:

Con mẹ nó, nàng biết trùng ấn của Kim Đan kỳ?!!

Không đợi bọn chúng phản ứng, Phượng Khê đã thi triển Ngọn Lửa Quyết, linh hỏa cuồn cuộn như sóng dữ tràn về phía bọn chúng.

Ba tên Ma tộc hoảng loạn tránh né, trong lòng cùng lúc đạt thành một nhận thức:

Nha đầu này chắc chắn là tu sĩ Kim Đan kỳ che giấu tu vi rồi!

Vừa nghĩ thế, ba tên liền quay đầu bỏ chạy.

Phượng Khê không chịu tha, cầm mộc kiếm đuổi sát nút:

“Đứng lại! Nói các ngươi đứng lại thì đứng lại!

Ta không ăn thịt các ngươi, chạy cái gì mà chạy?!”

Khó khăn lắm mới thoát thân khỏi đám Ma tộc, Quân Văn đuổi tới: “……”

Chỉ một lúc hắn không để mắt, rốt cuộc đã xảy ra cái gì?

Phượng Khê thấy hắn, mắt sáng như sao:

“Ngũ sư huynh, chặn bọn họ lại! Đó là chiến lợi phẩm của muội!”

Ba tên Ma tộc: “……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-55.html.]

Chiến lợi phẩm?!

Chúng ta thật sự quá xui xẻo rồi!

Nếu biết sớm như thế, thà đối phó đại đệ tử của Hỗn Nguyên Tông còn hơn!

Ít nhất người ta là chính nhân quân tử, không như ngươi – mặt dày giả heo ăn thịt hổ!

Quân Văn phi kiếm xuất chiêu, phối hợp với Phượng Khê đánh gọn ba tên trong chớp mắt, kết liễu tất cả.

Phượng Khê chớp mắt ngơ ngác một giây, sau đó lập tức ngao ngao hò hét đi hỗ trợ “người khác”.

Chạy không nổi thì đổi cách sống, nếu không thay đổi được chiến trường… vậy thì thay đổi chính mình!

Càng đánh Ma tộc càng rơi vào hạ phong.

Phượng Khê thấy đại đệ tử Ngự Thú Môn Tần Thời Phong và Hình Vu đang ở gần đó, liền nhào qua:

“Hai huynh canh ở bờ biển cho ta, đề phòng Ma tộc chạy thoát!”

Hình Vu vỗ n.g.ự.c cái rụp:

“Rõ!”

Tần Thời Phong: “……”

Ngươi có nhớ ngươi là đệ tử Huyền Thiên Tông, còn ta là Ngự Thú Môn không?

Ngươi nói cái gì, người ta cũng nghe răm rắp vậy đó hả?

Nhưng mà không thể không thừa nhận, Phượng Khê nói có lý.

Hiện tại nhân tộc đã chiếm thế thượng phong, đám Ma tộc chẳng mấy chốc sẽ bỏ chạy, thật cần người canh giữ đường rút lui.

Thế là hai người dẫn người thủ ở bờ biển, ngồi đợi thỏ chui đầu vào rọ.

Không ngoài dự đoán, rất nhanh đã có Ma tộc bỏ chạy theo đường biển – vừa chạy vừa bị bắt sống!

Nửa canh giờ trôi qua, chiến sự cuối cùng cũng hạ màn. Đám đệ tử bắt đầu thống kê t.h.i t.h.ể với số lượng tù binh thu hoạch được… rồi phát hiện hình như thiếu mất một tên Ma tộc.

Căn cứ theo lời khai từ đám bị bắt sống, kẻ chạy trốn tên là Ứng Phi Long, nghe đồn còn là dòng dõi quý tộc của Ảnh Ma tộc.

Dấu hiệu nhận diện đặc biệt nhất chính là… mái tóc đỏ rực như lửa!

Phượng Khê: “……”

Không phải cái tên bị ta hóa thành ngọn nến khổng lồ thắp sáng cả bầu trời ấy chứ?!

À đúng rồi… Lúc đó hình như hắn vì dập lửa mà nhảy ùm xuống biển.

Không ngờ vậy mà lại trốn được. Thật đúng là… cá chép hóa rồng phiên bản Ma tộc!

Xong xuôi việc kiểm đếm người sống kẻ chết, Phượng Khê tươi cười như hoa, quay sang nói với Lưu trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông:

“Ta nhớ không lầm thì hôm nọ ngài có nói câu ‘ai lo địa bàn người nấy’ đúng không nhỉ? Kết quả đâu rồi?

Ta cũng không tiện nhắc lại, nói nhiều quá lại tổn thương lòng tự trọng người khác.

Nhưng mà chúng ta người ngựa đều ăn bụi thay quý tông, ngài nói xem… có nên thể hiện chút lòng thành không?”

Sắc mặt Lưu trưởng lão lúc xanh lúc đỏ, chốc lại trắng bệch, nhìn cứ như cầu vồng vừa quét qua mặt.

Lão thật không ngờ Ma tộc lại chọn tấn công từ khu Giáp — địa bàn của mình. Kết quả là bị đánh úp cho không kịp trở tay.

Hôm đó mình nói bao nhiêu mạnh miệng, hôm nay mặt liền bấy nhiêu đau rát…

Quan trọng là — không ngờ Phượng Khê lại dám mặt dày đòi chỗ tốt ngay giữa ban ngày ban mặt!

Người bình thường chắc chắn không làm nổi chuyện này! Không biết xấu hổ mà lại cực kỳ có lý!

Phượng Khê lại nhã nhặn tiếp lời:

“Lưu trưởng lão, ngài đừng hiểu lầm, bốn đại môn phái chúng ta đồng lòng hiệp trợ phòng thủ, dẫu cho trước đây ngài làm việc hơi quá tay, chúng ta cũng không so đo.

Đây là đạo nghĩa, cũng là trách nhiệm của chúng ta.

Ý ta là… ta dẫn tới đây một ngàn năm trăm binh phủ, người thì bị thương, người thì tàn tật, có người còn bỏ mạng. Dựa trên lý lẽ và tình cảm, Hỗn Nguyên Tông nên có chút bồi thường, đúng không?”

Lời vừa dứt, đám binh phủ phía sau cảm động đến mức nước mắt chực rơi.

So với đệ tử chính tông, bọn họ chỉ là dân chạy vặt có chút tu vi, thân phận thấp kém, nếu không cùng đường thì ai dám ra biên cương liều mạng?!

Trước đây, họ cũng từng ghen tị, thậm chí hơi xem thường Phượng Khê — tiểu cô nương nhỏ tuổi, lại xuất thân danh môn, chắc chỉ biết múa mép chứ có đánh được ai!

Nhưng sau trận vừa rồi, nàng xông pha tuyến đầu, tay không bắt Ma, miệng nói đạo lý, chân giẫm trưởng lão, để lại trong lòng họ một ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Đám trưởng lão Hỗn Nguyên Tông chẳng ai sánh nổi với cô nương này cả!

Mà giờ nàng còn giúp họ tranh thủ bồi thường nữa chứ… đúng là người tốt chân chính! Tốt đến độ thắp đèn lồng giữa ban ngày cũng khó mà tìm thấy ai sánh bằng!

So với nàng, đám thân truyền đệ tử của bốn đại môn phái đúng là kém xa!

Chỉ có nàng… mới xứng với tám chữ: “Hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt ác”!

Loading...