Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-06-14 11:43:46
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

57. Danh tiếng của Phượng Khê vang dội khắp đại lục Bắc Vực!

Phượng Khê không chỉ ngửi thấy mùi bát quái, mà còn lấy ngay ghi âm thạch ra, ghi chép toàn bộ chuyện bát quái lại cho chắc.

Đến khi Thí Vô Ngân thực sự moi không ra thêm tin gì nữa, nàng mới ra hiệu cho người áp giải hắn xuống, sau đó tiếp tục quay sang thẩm vấn đám tù binh còn lại.

Kịch bản hầu như y chang: trước tiên hút khô ma khí, sau đó hỏi tám chuyện.

Đoan Mộc trưởng lão về sau chịu không nổi, không phải vì mệt, mà là… thật sự nghe không lọt tai nữa!

Nào là "thiếu gia chủ Mãng Ma tộc bị mù đường", nào là "phu nhân gia chủ Ảnh Ma tộc từng là mối tình đầu của Huyết Thiên Tuyệt", cái thể loại bát quái gì mà rối như canh hẹ vậy?!

Ông dứt khoát nhắm mắt lại nhập định, tai bịt lại cho yên thân.

Dù sao cũng có Quân Văn trông nom, Phượng Khê chắc chắn không gặp nguy hiểm gì.

Đúng lúc Phượng Khê đang say mê đắm chìm trong thế giới bát quái, có người tới bẩm báo — Hồ thành chủ đã đến.

Vị Hồ thành chủ này đi vòng quanh các khu, từ khu Giáp của Hỗn Nguyên Tông đến khu Ất, khu Bính làm một vòng thị sát, cuối cùng mới tới khu Đinh.

Vừa thấy Phượng Khê, Hồ thành chủ như gặp lại con gái ruột mình thất lạc mười năm, miệng gọi “Tiểu Khê” ngọt như rót mật, đến nỗi Đoan Mộc trưởng lão nghe xong còn thấy hơi… chua.

Phượng Khê giao toàn bộ tù binh và t.h.i t.h.ể Ma tộc thu được cho Hồ thành chủ, còn cố ý nhắc thêm một câu:

“Hồ sư thúc, Thí Vô Ngân về sau còn có thể dùng được, người đừng vội g.i.ế.c hắn nhé.”

Hồ thành chủ cười híp mắt gật đầu như giã tỏi.

Tù binh Ma tộc nói chung có ba kiểu xử lý:

Kiểu thứ nhất: Thân phận cao, giữ lại để dùng làm điều kiện thương lượng.

Kiểu thứ hai: Có giá trị sử dụng, thì phái đi làm việc nặng, tuy khổ nhưng không đến mức chết.

Kiểu thứ ba: Không dùng được, thì ném đi làm mấy việc nguy hiểm tận mạng, hoặc khổ sai triền miên đến khi gục, hiếm ai trụ quá ba tháng.

Thí Vô Ngân vốn thuộc nhóm thứ ba. Nhưng nhờ Phượng Khê xin xỏ, nên chuyển lên nhóm thứ hai — may mà có “ô dù” cực mạnh.

Sau đó, nàng cũng giao luôn khoản hai mươi vạn linh thạch lấy từ Hỗn Nguyên Tông cho Hồ thành chủ, bảo ông tùy ý phân phối.

Hồ thành chủ lại càng thêm tán thưởng: đứa bé này làm việc thật đâu ra đấy.

Còn chuyện túi trữ vật của đám tù binh Ma tộc “không cánh mà bay”… ông chọn cách ngó lơ cho nhẹ đầu.

Sau khi trở về An Định thành, Hồ thành chủ lập tức viết chiến báo. Nội dung như sau:

Chiến báo khẩn cấp!

“Tối qua, Ma tộc bất ngờ tập kích biên giới khu Giáp do Hỗn Nguyên Tông đóng giữ. Trận chiến diễn ra cực kỳ kịch liệt, Nhân tộc ta lâm vào thế bị động.

Đúng vào thời khắc then chốt, Phượng Khê — đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông, đang trấn giữ khu Đinh — đã suất lĩnh binh lực đến tiếp viện, đồng thời Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn cũng kịp thời ứng cứu.

Kết quả, Nhân tộc ta đại thắng, chỉ một tên Ma tộc trốn thoát, còn lại toàn bộ đều bị bắt hoặc tiêu diệt.

Trong trận chiến này, đệ tử Phượng Khê biểu hiện vô cùng xuất sắc! Không chỉ kịp thời điều binh tiếp viện, mà còn chiến đấu dũng cảm, xông pha tuyến đầu, nơi nào có Ma tộc là nơi đó có nàng!

Quả thực là tấm gương sáng cho toàn Nhân tộc!

Ngoài ra, Quân Văn (Huyền Thiên Tông), Lăng Thiên Đình và Liễu Thiếu Bạch (Vạn Kiếm Tông), Tần Thời Phong và Hình Vu (Ngự Thú Môn)... đều có biểu hiện ưu tú, là những rường cột tương lai của Nhân tộc!

May mắn thay, Nhân tộc có những hậu sinh khả úy như vậy!”

Hồ thành chủ cuối cùng cũng nhắc đến lý do tại sao ông lại phái thêm quân tới khu Đinh, viết khá kín đáo và khiêm tốn, chỉ nhẹ nhàng đề cập là đã “dự kiến từ trước”.

Chiến báo nhanh chóng được chuyển tới tay chưởng môn bốn đại tông môn.

Tiêu Bách Đạo — sư phụ của Phượng Khê — khi đọc đến, phản ứng đầu tiên không phải là mừng, mà là... xót.

Tiểu Khê nhà ta chắc chắn là vì muốn mang lại vinh quang cho Huyền Thiên Tông, vì ta là sư phụ của con bé, nên mới dốc sức liều mình đến vậy.

Đứa nhỏ hiểu chuyện đến nhường này, còn chưa trưởng thành mà đã gánh trọng trách lớn như thế, sao không khiến lòng ta đau được chứ?!

Nhưng sau đó, là niềm tự hào trào dâng!

Không hổ là đệ tử của Tiêu Bách Đạo ta! Có dũng, có mưu, có tâm, có gan! Trong chiến báo gọi nàng là "tấm gương Nhân tộc" cũng chẳng ngoa chút nào!

Chưởng môn Vạn Kiếm Môn và Ngự Thú Tông tuy rằng trong lòng hơi ghen tị, nhưng thấy trên chiến báo có nhắc tới đồ đệ nhà mình, trong lòng cũng coi như có chút an ủi, không đến nỗi mất mặt mất mũi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-57.html.]

Duy chỉ có chưởng môn Hỗn Nguyên Tông – Bách Lí Mộ Trần là lật tới lật lui nửa ngày trời, cuối cùng cũng chỉ thấy một dấu ba chấm lẻ loi hiu quạnh giữa đoạn cuối chiến báo.

Bách Lí Mộ Trần: “……”

Hóa ra hai đồ đệ bảo bối nhà ta đến cả cái tên cũng không đủ tư cách được viết lên chiến báo à?

Tuy nhiên hắn cũng chẳng tiện phát tác, dẫu sao thì xét cho cùng, Lưu trưởng lão nhà mình đúng là có chút sơ suất, chiến báo không nhắc đến là còn chừa cho Hỗn Nguyên Tông chút thể diện đã là tốt lắm rồi.

Theo lệ thường, bốn vị chưởng môn đưa ra ý kiến phản hồi, chiến báo lập tức được thông cáo toàn bộ Bắc Vực.

Một tờ chiến báo, nhanh chóng dán đầy khắp phố lớn ngõ nhỏ, danh hào Phượng Khê như sấm truyền khắp đại lục Bắc Vực!

Có dũng có mưu, có tình có nghĩa!

Thân truyền đệ tử chi điển phạm, Nhân tộc chi mẫu mực!

Thẩm Chỉ Lan vừa thấy chiến báo, môi liền cắn ra máu.

Lần này đến biên giới là nàng chủ động xin đi! Nàng muốn mượn cơ hội này vang danh thiên hạ!

Nào ngờ đến cả cái tên cũng không có trên chiến báo!

Phượng Khê cái đồ phế vật kia mà cũng được ca tụng tới tận trời xanh?

Dũng cảm tiến tới, dũng mãnh không sợ chết?

Tất cả đều là giả bộ!

Còn có mặt mũi mà họa thủy đông dẫn nữa chứ!

Nhân tộc mẫu mực? Nàng cũng xứng?!

Sắc mặt Thẩm Chỉ Lan càng lúc càng dữ tợn, nhưng vừa thấy Mục Tử Hoài đi tới, lập tức hóa thân làm mỹ nhân đáng thương yếu ớt, tự trách:

“Đại sư huynh… ta có phải thật sự… rất vô dụng không…”

Mục Tử Hoài liếc qua chiến báo trong tay nàng, cười lạnh:

“Phượng Khê chẳng qua là chó ngáp phải ruồi mà thôi! Hồ thành chủ tăng binh cho khu Đinh, vừa vặn để nàng được thơm lây một phen!

Sư muội, muội căn bản không cần so đo với nàng. Muội là cực phẩm Thủy linh căn thiên tài, nàng đời này chỉ có thể ngước nhìn muội!”

Thẩm Chỉ Lan khẽ lắc đầu, giọng dịu dàng:

“Đại sư huynh, ta thật không phải ganh ghét nàng… chỉ là cảm thấy chính mình vẫn có thể làm tốt hơn…

Huynh giúp ta luyện kiếm đi, ta có mấy chiêu mãi chưa thông, vừa hay huynh có thể chỉ điểm cho ta.”

Mục Tử Hoài cười như gió xuân thổi qua:

“Được! Chỉ cần là việc sư muội muốn làm, sư huynh đều sẽ giúp ngươi.”

Ánh mắt hắn tràn đầy ý tình, nhưng Thẩm Chỉ Lan làm như không thấy, tiếp tục nói chuyện kiếm pháp.

Những ngày sau đó, gió yên sóng lặng, Ma tộc cũng không có động tĩnh gì. Nhưng Nhân tộc bên này vẫn không dám thả lỏng một khắc nào.

Phượng Khê mỗi ngày đều chuyên tâm tu luyện, luyện kiếm. Quân Văn thấy tiểu sư muội liều mạng như vậy, cũng cảm thấy bản thân không thể lười biếng, liền miễn cưỡng kéo thân thể cao to ngồi tu hành nghiêm túc.

Đoan Mộc trưởng lão thấy hai tiểu đồ đệ như thế thì khỏi phải nói, vui đến nỗi mỗi ngày đều tự mình tới chỉ điểm.

Hôm nay, Phượng Khê và Quân Văn đang luyện kiếm. Bỗng nhiên nàng thất khiếu đổ máu, "bụp" một tiếng ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh!

Quân Văn suýt nữa bị hù c.h.ế.t tại chỗ.

Trời đất chứng giám! Hắn còn chưa kịp đánh trúng tiểu sư muội một kiếm nào, tóc còn chưa chạm tới kia mà! Này không phải ăn vạ thì là cái gì?!

May thay, chưa tới một chén trà, Phượng Khê liền tỉnh lại.

“Phượng Khê chẳng qua là đi cẩu, phân, vận mà thôi! Hồ thành chủ tăng binh cho Đinh khu, vừa vặn để nàng được thơm lây một phen!

Vẻ mặt nàng có chút… hưởng thụ:

“Ngũ sư huynh… muội đã lâu lắm rồi chưa cảm nhận được cái loại cảm giác… mê người này…”

Quân Văn: “……”

Đây là cái loại gì?! Máu mũi cũng xịt ra luôn rồi nè!

Không trách bọn Ma tộc mắng nàng là biến thái, thì ra nàng đúng là như vậy thật!

Lần đầu tiên trong đời hắn nghe thấy có người dùng từ “mê người” để tả trạng thái thất khiếu đổ m.á.u đó trời!

Nhưng mà… Quân Văn làm sao biết được điều khiến Phượng Khê hạnh phúc không phải vì chảy m.á.u từ mắt mũi miệng tai, mà bởi vì…

Trong thức hải của nàng lại có một chiếc ngọc giản sáng lên rồi!

Phượng Khê nhìn nội dung bên trong, vui đến mức suýt nữa bay lên trời vỗ tay múa chân!

Loading...