Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-06-14 11:47:40
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
58. Phành phạch nhảy loạn
Trên mặt ngọc giản ghi lại toàn là kiến thức về luyện đan.
Phần đầu là giới thiệu tài liệu luyện đan, không chỉ có thảo dược và linh tài ở giới tu tiên Nhân tộc, mà đến cả Ma tộc bên kia dùng cái gì nấu nồi cũng chép vào đủ cả.
Nói là tài liệu luyện đan, chi bằng gọi thẳng là "Bách khoa toàn thư vạn vật hữu linh bản tu tiên" thì hợp hơn.
Phần thứ hai là đan phương, nhưng lúc này Phượng Khê chỉ nhìn thấy được một phần, còn lại mờ mờ ảo ảo như sương khói, có lẽ đợi khi nào nàng mạnh hơn thì mới mở khóa được toàn bộ.
Cũng chính vì lượng thông tin quá khủng, thần thức của nàng chịu không nổi, mới dẫn đến màn “thất khiếu đổ máu, ngã lăn ra xỉu” hồi nãy.
Phượng Khê không tiện nói rõ chuyện ngọc giản với Ngũ sư huynh, chỉ bảo mình không sao rồi lập tức quay về ngồi tiêu hóa chỗ kiến thức vừa “bị nhồi nhét” vào não.
Dù ngọc giản truyền thẳng nội dung vào thức hải, nàng vẫn phải tự mình nghiền ngẫm hiểu ra mới dùng được.
Nàng bắt đầu từ phần tài liệu luyện đan. Vừa đọc, sắc mặt liền vi diệu.
“Nhất giác thạch diên, địa giai yêu trùng, tương đương với tu vi Kim Đan kỳ của Nhân tộc, thích ăn đồ thối.
Sau khi bắt được con mồi sẽ bơm độc vào người đối phương, đợi vài ngày cho đối phương c.h.ế.t thối rồi mới nhai nuốt.
Độc của nó rất đặc biệt, thuốc giải có hiệu lực chậm, dễ khiến người ta tưởng không thể hóa giải.
Kỳ thật, chỉ cần nuốt vào đan dược giải độc, độc tố trong người sẽ từ từ tan hết. Khoảng hai canh giờ sau là bình phục như thường.
Toàn thân nhất giác thạch diên đều có thể làm thuốc, đặc biệt là cái sừng và tuyến độc...”
Cảnh tượng trong thoại bản bỗng hiện ra trong đầu nàng — đại sư huynh Giang Tịch lúc đó vô tình lạc vào Quy Bối Sơn bí cảnh, không may bị trúng độc do một con trùng hiếm gặp cắn trúng.
Đúng lúc đó, Thẩm Chỉ Lan xuất hiện như thiên thần hạ phàm, nàng nói chỉ có huyết cực phẩm Thủy linh căn mới giải nổi độc này, rồi rạch tay nhỏ của mình nhỏ m.á.u cứu người.
Giang Tịch cảm kích đến phát khóc, từ đó sinh ra tình cảm mù quáng, một lòng theo nàng làm "cẩu trung chi cẩu", l.i.ế.m không biết mỏi.
Kết quả?
Thẩm Chỉ Lan vì muốn hái một cây dược liệu thiên giai, bèn… dâng Giang Tịch làm lễ vật tế xuống ma uyên sâu vạn trượng.
Giang Tịch thân tử hồn tiêu, không thể siêu sinh.
Mà con độc trùng đó… chính là cái con "nhất giác thạch diên" mà nàng vừa đọc được!
Phượng Khê nhếch môi cười lạnh: “Chó má, làm gì mà chỉ có huyết cực phẩm Thủy linh căn mới giải nổi độc! Thẩm Chỉ Lan căn bản là muốn Giang Tịch cảm động, sau đó dễ bề thao túng!”
Loại người như nàng, làm mấy trò này cũng không có gì lạ.
Thậm chí, Phượng Khê còn nghi ngờ Giang Tịch bị trúng độc có khi cũng là do Thẩm Chỉ Lan âm thầm ra tay!
Chẳng phải rất trùng hợp sao? Bí cảnh lớn thế, thế nào nàng lại tình cờ gặp đúng người bị trùng độc cắn?
Cũng may lần này có ngọc giản cứu cánh, bằng không đến khi Quy Bối Sơn bí cảnh mở ra, nàng thật sự bó tay trong việc giải độc cho Giang Tịch.
Mà nói đến cũng khéo, vài ngày sau, tin tức từ Hoành Lĩnh sơn mạch truyền đến: ở Quy Bối Sơn phát hiện ra một bí cảnh!
Bí cảnh này yêu cầu điều kiện khớp cốt linh, tu vi dưới Nguyên Anh kỳ, và phải là người “có duyên” mới vào được.
Do nằm ở Quy Bối Sơn, nên mọi người gọi nó luôn là Quy Bối Sơn bí cảnh.
Bốn vị chưởng môn thấy đây là cơ hội tốt để rèn luyện nên quyết định phái tám vị thân truyền đệ tử đang đóng ở biên giới đến trước tham gia thí luyện.
Còn ở biên giới, mỗi tông môn sẽ điều thêm một vị trưởng lão để bổ sung nhân lực.
Ngay khi tin tức vừa lan ra, Hình Vu lập tức đến tìm Phượng Khê:
“Phượng Khê, mai sáng chúng ta cùng đi nha! Lúc đó muội với Quân Văn khỏi cần ngự kiếm cho mệt, leo lên tàu bay của tụi ta đi cho khỏe!”
Việc chọn khởi hành sáng mai cũng hợp lý — một là bí cảnh còn chưa hoàn toàn mở ra, thời gian vẫn dư; hai là nơi này là biên giới, ban đêm xuất hành hơi nguy hiểm.
Phượng Khê nghe xong thì cười tủm tỉm:
“Huynh không nói thì muội cũng định đi tìm huynh nè! Ngũ sư huynh còn thấy ngại phiền huynh, chứ muội thì thấy bằng hữu với nhau cần gì khách sáo, có gì cần giúp thì cứ nói toẹt ra là được rồi.”
Hình Vu gật đầu lia lịa: “Đúng đó đúng đó! Quân Văn tiểu đệ đúng là không thoáng chút nào!”
Quân Văn: “……”
Hăn đây đã nói câu nào đâu chứ?!
Nhưng mà, hắn cũng đã quen cái việc "cõng nồi thay tiểu sư muội", nên cũng lười thanh minh.
Hình Vu đi rồi, Phượng Khê lập tức gọi tiểu hắc cầu đi… đánh cá.
Nàng phải mang về tặng quà cho Tiêu Bách Đạo và các trưởng lão nếm thử đồ tươi, hơn nữa mượn tàu bay nhà người ta mà không có quà ra mắt thì cũng khó coi quá.
Mặt khác, mấy loại hải sản trong Vô Tận Chi Hải linh khí nồng nặc, mang đi bán chắc chắn lời to.
Tiểu hắc cầu thì cảm thấy số mình quá đen…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-58.html.]
Linh sủng nhà người ta thì ăn sung mặc sướng, được chủ nhân nâng như trứng hứng như hoa. Còn nó thì nửa đêm mò ra biển đánh cá cho người ta ăn, đúng là linh thú số khổ!
Dưới sự hối thúc của tiểu hắc cầu, các loại hải sản chen nhau nhảy lên bờ, phành phạch nhảy loạn, như mưa rơi loạn xạ!
Phượng Khê khoanh tay, hất cằm hỏi:
“Ngũ sư huynh, huynh biết vì sao tụi cá này thi nhau nhảy lên bờ không?”
“Là vì mỹ mạo của ta đó!”
Từ nay về sau, Bắc Vực đại lục lại có thêm một thành ngữ tả nhan sắc khuynh thành — gọi là: cá bay tôm nhảy!
Quân Văn: "..."
Thôi, muội vui là được.
Bên này còn đang bận “đánh bắt thủy sản” khí thế bừng bừng, chợt nơi xa truyền tới một tiếng rống đầy giận dữ!
Mặt biển đen nhánh đột nhiên nổi lên một cái đầu to tướng, đôi mắt vàng rực hung tợn lấp lóe ánh sáng dữ dằn — chính là cái con Voi biển mắt vàng lần trước!
Tiểu hắc cầu đang bận "tăng ca đánh cá", thiếu chút nữa sợ tới mức biến thành bánh hắc cầu hấp nóng tại chỗ, lập tức vội vàng bay về trốn trong người Phượng Khê.
Cũng may cả đám người đều bị con thú to kia hấp dẫn sự chú ý, tiểu hắc cầu lại vốn là một cục sương đen sì sì, nên chẳng ai phát hiện ra cả.
Phượng Khê bèn dùng thần thức rít lên:
“Nhìn cái bộ dạng bạc nhược này của ngươi đi! Ta làm gương sáng cho Nhân tộc tới đây, bị ngươi làm cho mất hết mặt mũi rồi!”
Tiểu hắc cầu uất ức: “Cái đó là Nguyên Anh trung kỳ hải thú đó! Ta sợ chẳng phải chuyện rất bình thường sao?! Ngươi lẽ nào không sợ à?”
Phượng Khê lạnh mặt hừ một tiếng, sau đó vận linh lực hét to vào mặt con Voi biển mắt vàng:
“Nửa đêm nửa hôm, la lối cái gì đấy hả?!
Ngươi có biết xấu hổ không vậy?! Đường đường là một con phế thú Nguyên Anh trung kỳ, còn bày đặt gào rú ầm ĩ!
Giỏi thì ngươi mọc cánh bay lên đây coi thử?!
Chúng ta tay đôi ba trăm hiệp, ngươi dám không?!”
Voi biển mắt vàng: “…”
Ta mà mọc được cánh thì ta đã gọi là Kim điêu cho oách rồi!
Phượng Khê vẫn chưa buông tha:
“Không mọc được cánh thì thôi, ngươi mà dám thò lên, ta bẻ cái vòi của ngươi xuống làm quạt nan liền!
Còn trừng?! Trừng cái con cá khô gì mà trừng?!
Trừng nữa ta móc luôn đôi mắt cá c.h.ế.t của ngươi ra làm phao câu dẫm nước!”
Voi biển mắt vàng: “…”
Nó thực sự tức đến nỗi muốn lao lên, nhưng lại không dám tới gần bờ — bởi vì có thể cảm nhận được khí tức của một tu sĩ Hóa Thần quanh đây!
Chỉ đành tức tối đập đuôi bình bịch, vỗ đến sóng gió dậy trời!
Phượng Khê bĩu môi, tiếp tục cười khinh:
“Có vẫy đến tận kiếp sau thì nước biển cũng không phải do ngươi làm ra! Vẫy cái gì mà vẫy!
Ta chẳng qua có vớt ít hải sản thôi mà! Nhìn cái kiểu keo kiệt đó kìa!
Sao? Ngươi tính hiến thân cho ta ăn à?
Chậc chậc! Xí, ta đây không có khẩu vị nặng vậy đâu, lớn lên xấu đau xấu đớn, nuốt không nổi!”
…
Cứ thế, Phượng Khê mắng liên hoàn combo suốt nửa canh giờ.
Kết quả?
Con Voi biển mắt vàng… bị mắng tới xây xẩm mặt mày, lăn quay ra xỉu lênh đênh giữa biển.
Mọi người: “…”
Mắng hôn mê một con hải thú Nguyên Anh kỳ?
Cái này mà gọi là miệng thôi sao?
So với phi kiếm còn ác liệt hơn!
Sát thương vô hình, g.i.ế.c người không cần đổ máu!