Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 61

Cập nhật lúc: 2025-06-14 12:19:11
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

61. Thiên hạ này mà thiếu ta, trời cao cũng chẳng trụ nổi

Quân Văn lúc này quả thật muốn bốc khói đỉnh đầu!

Người ta phân biệt đối xử với Nhân tộc thôi thì nhịn, giờ đến chim chóc cũng khinh người quá thể đáng?! Chẳng lẽ chỉ một tiếng "A", tiểu sư muội kêu lại dễ nghe hơn hắn sao?!

Kim Cánh Thiết Vũ Điêu lại ân cần nhét cho Phượng Khê mấy khối thịt non, thấy nàng không chịu ăn, bèn dùng chiếc mỏ sắc nhọn tỉ mẩn chải đầu cho nàng.

Chải xong đầu Phượng Khê gọn gàng không vương một cọng tóc thừa, nó mới quay sang Quân Văn, lạch cạch vài phát, quẹt bừa lên đầu hắn như gà mổ thóc, còn tiện tay... à không, tiện mỏ kéo xuống mấy dúm tóc.

Quân Văn đau đến nhe răng trợn mắt, mà vẫn không dám kêu một tiếng.

Thu xếp xong hai con “chim non”, Kim Cánh Thiết Vũ Điêu ăn no thịt yêu thú rồi xòe cánh nằm xuống nghỉ, còn tiện thể tống hai đứa vào dưới cánh nó ủ ấm ngủ chung.

Quân Văn nằm im không dám nhúc nhích, chỉ mong nó ngủ cho đã rồi sớm cuốn gói bay đi.

Rốt cuộc, đại điêu tỉnh.

Nó ngửa cổ kêu vài tiếng dài như rồng ngâm, Phượng Khê nhanh như chớp gật đầu lia lịa.

Quân Văn thấy vậy cũng ngốc nghếch bắt chước gật đầu theo.

Đại điêu liếc hắn bằng nửa con mắt, biểu cảm "mi cũng dám học người ta hả?", rồi giương cánh bay đi.

Đợi đến khi thân ảnh đại điêu khuất hẳn, Quân Văn mới thở phào một hơi như trút gánh nặng:

“Cuối cùng nó cũng đi rồi! Làm ta suýt c.h.ế.t vì sợ! Tiểu sư muội, sao muội biết há mồm kêu ‘A’ là nó tưởng muội là chim non vậy hả?!”

Phượng Khê nhún vai: “Chim con không phải đều như vậy sao?”

Quân Văn nghẹn lời: “… Nhưng mà, hai chúng ta trông không giống chim chút nào mà?!”

“Ngũ sư huynh, huynh xem, trong tổ còn có mấy mảnh vỏ trứng vụn, chắc chắn không lâu trước có ấu điểu phá xác. Nhưng chắc do nguyên nhân gì đó mà c.h.ế.t rồi. Nhiều loài yêu cầm yêu thú, sau khi con mình chết, sẽ đem bản năng làm mẹ chuyển sang con loài khác.”

“Cho nên, ta mới nghĩ ra chiêu ‘chim non giả tiếng kêu’ này.”

Kỳ thật, kế này sở dĩ thành công còn có một lý do trọng yếu hơn, chính là nhờ tiểu Hắc Cầu.

Nó là hỗn độn chi linh – bản thể sinh ra khiến vạn vật thân cận. Phượng Khê ký khế ước với nó, nên cũng mang theo khí tức khiến sinh linh tự nhiên sinh ra hảo cảm.

Cho nên, Kim Cánh Thiết Vũ Điêu mới ưu ái nàng như vậy, còn Quân Văn? Ừm... đành chịu số phận chim non bị đối xử thậm tệ.

Nghe xong, Quân Văn bội phục không để đâu cho hết!

Nếu hôm nay một mình rơi vào tổ chim, chắc giờ hắn đã là cơm trưa trong bụng yêu điểu rồi!

“Tiểu sư muội, vậy tiếp theo chúng ta tính làm sao? Chẳng lẽ cứ nằm đây giả làm chim con mãi?”

Cái tổ nằm cheo leo trên vách đá dựng đứng, gần như vuông góc với mặt đất, đừng nói bò xuống được, chỉ có nước thành tổ yến sấy khô mất thôi!

Phượng Khê lấy từ nhẫn trữ vật một tấm vải dệt thật lớn – là chiến lợi phẩm chia được từ chỗ Lộ Tu Hàm.

Nàng khéo léo biến nó thành một chiếc dù bay.

Sau đó ngoắc tiểu Hắc Cầu lại: “Ngươi biến thành dạng sương mù, chống dù cho ta, làm sao cho nó rơi chậm một chút, hiểu chưa?”

Tiểu Hắc Cầu biết lúc này không phải thời điểm làm nũng giả vờ, trì hoãn là bị chim quay lại bắt ăn thật, cho nên lập tức “vâng” một tiếng đầy quyết đoán.

Chuẩn bị đâu vào đấy, Phượng Khê và Quân Văn nắm lấy dây dù, nhảy xuống khỏi tổ.

Trước khi nhảy, Phượng Khê còn không quên nhặt vài chiếc lông chim Kim Cánh Thiết Vũ Điêu cất vào nhẫn trữ vật.

Quân Văn thấy vậy, cảm thấy đi theo nàng đúng là chẳng thiệt bao giờ, cũng nhanh tay vơ mấy cái, nhét túi.

Tiểu Hắc Cầu làm việc rất ổn định, dù tốc độ có hơi nhanh một chút, nhưng cuối cùng vẫn giúp hai người tiếp đất an toàn.

Chạm đất xong, việc đầu tiên Phượng Khê làm là thi triển pháp quyết thanh tẩy.

Quân Văn cũng bận rửa người, nhưng lý do thì thuần túy hơn: hắn... mắc bệnh sạch sẽ.

Rửa ráy xong xuôi, Quân Văn quay sang hỏi:

“Tiểu sư muội, giờ chúng ta đi đâu đây?”

Phượng Khê chẳng biết Giang Tịch đang ở chỗ nào, đành chỉ đại một hướng: “Đi bên này!”

Vừa dứt lời, tiểu Hắc Cầu liền nhảy đi trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-61.html.]

Nó vừa nhảy vừa lượn, tâm trạng thì phải gọi là hừng hực như có gió Đông chống lưng!

Nó cảm thấy bản thân thật sự quá ngầu! Quá đỉnh! Quá bá đạo!

Nha đầu thúi kia cứ chê ta vô dụng, giờ thì phục chưa?!

Nếu không có ta, ngươi có tìm ra cái hồ nước nằm ngay giữa Truyền Tống Trận không?

Không có ta, ngươi rơi từ trên trời xuống có yên ổn đáp đất không?

Nói thật nhé — đời này mà thiếu ta, e rằng trời sập đất lở cũng là chuyện thường!

Phượng Khê gọi nó mấy tiếng, bảo nó quay lại cái ngọc bài khắc lệnh bài Ma tộc, nó làm như điếc, coi như không nghe thấy gì.

Ngay sau đó, trong đầu nó vang lên một trận đau như xé não!

Phượng Khê quát một câu:

“Lăn về chỗ cũ cho ta!”

Tiểu hắc cầu ngay lập tức cụp tai cụp đuôi, hết khoe mẽ, xám xịt chui về lại trong ngọc bài.

Quân Văn nhìn cái dáng vẻ cụt hứng như củ cải héo của tiểu hắc cầu, trong lòng thấy cũng hơi tội. Nhưng đồng tình thì đồng tình, hắn biết tính con hàng này rõ lắm — chỉ cần cho nó trèo lên đầu được một lần, là nó leo luôn tới nóc nhà mất!

Cũng may tiểu sư muội thuần nó được, chứ đổi lại là người khác, sớm muộn gì cũng bị nó chọc điên rồi đập c.h.ế.t cho xem!

Đi thêm chừng nửa canh giờ, từ xa xa bỗng vang lên tiếng kêu cứu thất thanh.

Phượng Khê tai thính mắt tinh, vừa nghe đã nhận ra người đang kêu là một tán tu cũng mới vào bí cảnh hôm nay.

Nàng liền kéo tay Quân Văn:

“Ngũ sư huynh, đi coi thử đi!”

Quân Văn không nhiều lời, gật đầu ngay lập tức.

Hắn đầu óc có chậm cũng không sao, chỉ cần nghe lời tiểu sư muội là được.

Tiểu sư muội bảo làm gì thì làm nấy, chắc chắn không sai!

Hai người nhanh chóng tới gần, thấy có một tán tu tên là Điền Thanh đang bị ba con ch.ó rừng lông đen có hoa văn kỳ dị bao vây, trông thảm không tả nổi.

Phượng Khê và Quân Văn không nói nhiều, lập tức nhảy vào trận.

Mười lăm phút sau, ba con “chó hoa văn đen” kia đã nằm yên bất động, không còn con nào thở nổi.

Điền Thanh một tay ôm bụng, một tay nuốt đan dược cầm máu, vừa ho khan vừa cố gắng cảm ơn rối rít:

“Cảm ơn! Cảm ơn hai vị đạo hữu cứu mạng! Thật sự là đại ân!”

Nói thật, từ trước tới giờ hắn luôn nghĩ đệ tử thân truyền của Tứ đại tông môn đều là dạng cao cao tại thượng, mặt lạnh như tiền, người xa khó gần.

Không ngờ Huyền Thiên Tông này lại có hai vị không chảnh, không lạnh, mà còn ra tay nghĩa hiệp thế này!

Phượng Khê cười híp mắt nói:

“Đạo hữu nói gì thế, tu sĩ Bắc Vực chúng ta vốn là người một nhà, khách sáo làm chi.

Ta thấy ngươi bị thương cũng nặng đấy, chi bằng ngồi xuống điều tức tại chỗ, bọn ta hộ pháp cho.”

Điền Thanh cảm động gần rớt nước mắt, vành mắt đỏ hoe:

“Tiên tử thật sự… thật sự là người tốt!”

Quân Văn ngửa mặt nhìn trời, trong lòng thầm nghĩ:

“Tiểu sư muội lại sắp… làm trò gì rồi đây…”

Điền Thanh ngồi xuống vận công điều tức nửa canh giờ, khí sắc khá hơn nhiều, đứng dậy cúi đầu cảm tạ lần nữa:

“Phượng tiên tử, Quân thiếu hiệp, tại hạ đã không còn gì đáng ngại, không dám trì hoãn hai vị làm việc lớn.

Ân cứu mạng này, Điền Thanh nhất định sẽ báo đáp trong tương lai!”

Phượng Khê vẫn nở nụ cười tươi rói:

“Cần gì phải đợi tương lai xa xôi? Ngươi có thể báo đáp ngay bây giờ mà!”

Điền Thanh: “……”

Loading...