Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 68
Cập nhật lúc: 2025-06-14 12:58:57
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
68. Phượng Khê, ngươi đúng là kẻ bạc tình phụ nghĩa
Trong thức hải của Phượng Khê, tiểu Hắc Cầu lập tức réo lên:
“Không có chuyện gì mà tự nhiên nhiệt tình, hoặc là gian tế, hoặc là trộm cướp!
Rõ ràng có âm mưu!
Tuyệt đối không được đi!”
Phượng Khê vốn đang hơi lưỡng lự, nhưng nghe xong tiểu Hắc Cầu nói vậy, lại càng quyết chí… phải đi xem.
Bởi vì giọng điệu của tiểu Hắc Cầu hôm nay… nghe đã thấy có gì đó chua chua, hậm hực!
Rõ ràng là ghen!
Vả lại, Phượng Khê cảm thấy con tiểu chim béo kia tuy khác tiểu phượng hoàng trước đây, nhưng ánh mắt thì… quá giống!
Không lẽ nàng không phải là hoài niệm quá độ?
Phượng Khê đứng dậy, nói với Giang Tịch:
“Đại sư huynh, muội qua bên kia xem thử.”
Giang Tịch cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ dặn nàng cẩn thận.
Còn Quân Văn thì đứng bên, lòng như bị giấm đổ trúng.
Trước đây tiểu sư muội có chuyện gì đều thủ thỉ với hắn, giờ đại sư huynh trở lại một cái, hắn lập tức bị đẩy ra rìa!
Không lẽ gần đây hắn làm gì khiến tiểu sư muội mất lòng?
Lúc Quân Văn còn đang vò đầu bứt tai, Phượng Khê đã đi theo con chim béo vào khu rừng gần đó.
Chim béo nhảy xuống đất, ngửa cổ kêu một tiếng đầy dịu dàng:
“Nương ~~!”
Đôi mắt nhỏ như đậu xanh tròn xoe nhìn nàng đầy sùng bái.
Phượng Khê: “……”
Nàng đưa tay ôm trán:
“Ta không phải mẹ ngươi, ngươi tìm nhầm người rồi… không, là nhầm chim!”
Tiểu chim béo nhẹ nhàng kêu lên hai chữ:
“Làm… mẹ nuôi!”
Phượng Khê: “……”
Tiểu Hắc Cầu lúc này nhảy ra, giận đùng đùng:
“Mẹ nuôi? Bà ngoại cũng không được nhé! Biến! Mau biến ngay!”
Tiểu chim béo nghiêng đầu liếc nó một cái, lập tức dùng đôi cánh ngắn mập mạp ôm chặt lấy chân Phượng Khê:
“Mẹ ~~ không đi!”
Phượng Khê còn đang do dự, thì tiểu chim béo lại nhỏ giọng nói:
“Mẹ ~~ luyện đan… lửa!”
Phượng Khê vừa nghe liền hiểu — ý con chim này là: nó có phượng hoàng chi hỏa, có thể giúp nàng luyện đan.
Vậy thì… nhận cũng không thiệt!
Tiểu Hắc Cầu lúc này đã tức đến độ bốc khói:
“Ngươi nói với ta thế nào hả?!
Ngươi nói mọi sự cưng chiều chỉ dành cho một mình ta mà?!
Ngươi nói dù có ba ngàn sông lớn cũng chỉ múc một gáo nước thôi mà?!
Ngươi đúng là kẻ phụ lòng!
Ngươi đúng là kẻ bạc tình phụ nghĩa!
Ta muốn cùng ngươi đoạn tuyệt tình nghĩa!”
Phượng Khê chậm rãi dùng thần thức đáp lại:
“Hiện tại ta chỉ có một mình ngươi làm linh sủng, việc nặng việc dơ đều đổ lên đầu ngươi. Ta chẳng qua chỉ nghĩ nhận thêm một đứa làm trợ thủ thôi mà.
Ngươi đường đường là hỗn độn chi linh, đến một tay sai vặt cũng không có, ta thấy cũng uất ức thay ngươi.
Không muốn thì thôi, vốn ta cũng chẳng thiết tha gì với con chim mập này……”
Chưa nói hết câu, tiểu Hắc Cầu đã hớt lời:
“Chủ nhân anh minh thần võ thiện lương của ta ơi!
Vừa rồi ta chỉ đùa cho vui thôi mà!
Con chim mập này tuy hơi ngốc, nhưng mà là phượng hoàng đó, biết đâu giúp được gì cho ngươi thì sao?
Ngươi cứ nhận đi, nhận đi mà!”
Tuyệt vời ông mặt trời!
Chỉ cần nhận con ngốc này về, thì từ nay việc nặng việc bẩn đều là của nó!
Còn ta? Rảnh rang mà lắc đuôi, thỉnh thoảng múa quạt, làm trùm cái đã!
Phượng Khê nén cười, cúi đầu nhìn tiểu chim béo:
“Ta có thể nhận ngươi, nhưng từ nay về sau không được gọi ta là nương nữa, gọi là chủ nhân, nghe chưa?”
Tiểu chim béo gật đầu như giã tỏi, mắt cong cong:
“Chủ… nhân!”
Ừm!
Chỉ cần nương (khụ, chủ nhân) vui là được!
Gọi gì không quan trọng!
Dù sao… một ngày làm mẹ, cả đời làm mẹ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-68.html.]
Phượng Khê đâu có ngờ trong đầu nó đang rạo rực câu đó, chỉ lặng lẽ ký kết khế ước cùng nó.
Đúng lúc này, trên đỉnh núi Quy Bối, một tia lôi kiếp giáng xuống!
Bên ngoài lập tức rộ lên một trận náo động.
“Chắc chắn là Thẩm Chỉ Lan khế ước được phượng hoàng rồi! Vận khí nàng ta cũng quá khủng!”
“Người ta là cực phẩm Thủy linh căn, phượng hoàng chọn nàng là điều dễ hiểu thôi!”
“Lúc trước ta còn tưởng Phượng Khê số cũng khá đấy, giờ so với Thẩm Chỉ Lan đúng là kém xa!
Chí ít Thẩm Chỉ Lan còn vào được bí cảnh, còn Phượng Khê á? Một bước cũng chưa vào nổi!”
“Chuẩn! Huyền Thiên Tông lần này đúng là mất mặt!”
…
Trong khi bên ngoài bàn tán sôi nổi, Phượng Khê sau khi ký kết khế ước, đã có thể trao đổi thần thức cùng tiểu chim béo.
Tiểu chim béo nhẹ giọng nói:
“Chủ nhân ~~ cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau! Ta thật sự vui lắm đó!
Không uổng công ta vượt ngàn dặm xa xôi tới tìm ngươi!”
Phượng Khê: “……”
Ta chưa bàn tới bí cảnh này lớn nhất cũng chỉ độ vài trăm dặm, ngươi từ đâu bay tới cả vạn dặm vậy hả?
Phượng Khê còn đang định hỏi xem vụ luyện đan thế nào, thì từ phía xa đột nhiên vang lên tiếng hét thảm thiết của Quân Văn!
Sắc mặt Phượng Khê lập tức biến đổi, vội xách theo mộc kiếm quay lại nơi cắm trại.
Nhưng vừa tới nơi, đã chẳng thấy bóng người nào.
Chỉ còn lại một đống lửa trại đang cháy dở…
Chuyện nàng lo nhất, cuối cùng cũng đã xảy ra!
Bí cảnh này, quả nhiên có vấn đề!
Phượng Khê hít sâu một hơi, cố ép bản thân phải giữ bình tĩnh.
Một lúc sau, nàng quay sang hỏi tiểu chim béo:
“Nơi này có chỗ nào đặc biệt không?”
Chuyện khác thường tất có nguyên do, biết đâu có thể tìm được đầu mối.
Tiểu chim béo rụt cổ, nói lí nhí:
“Ta… ta mới phá xác không bao lâu, cũng chưa quen thuộc nơi này cho lắm…”
Nó sợ lắm, sợ Phượng Khê trách tội, nhất là khi chính nó là đứa dắt nàng rời khỏi trại.
Phượng Khê nhìn một cái là biết ngay nó đang lo sợ điều gì, liền dịu giọng bảo:
“Ngươi cứ yên tâm, ta không trách ngươi. Có bản lĩnh thì tự đi tìm cách, vô năng mới quay sang trút giận lên người khác.
Với lại, nếu ngươi không gọi ta đi, biết đâu ta cũng bị bắt cóc rồi.”
Tiểu chim béo nghe xong thì cảm động rớt nước mắt.
Mẫu thân thiệt là tốt quá đi mà!
Quả nhiên ta chọn đúng người, không hề chọn cực phẩm nữ kia là đúng đắn!
Cực phẩm Thủy linh căn nữ tu, tóm tắt là “cực phẩm nữ", không có gì tốt đẹp cả!
Tiểu hắc cầu đứng bên liếc tiểu chim béo một cái, vốn định mỉa mai vài câu, nhưng nghĩ lại… thôi!
Nha đầu thúi đang cáu, đụng vào chỉ tổ ăn đủ.
Phượng Khê suy nghĩ một lát, quyết định đi tìm… Nhất Giác Thạch Diên để hỏi chuyện.
Dù gì tụi nó cũng là quái trấn thủ cố định, có khi lại biết được manh mối gì đó.
Không còn cách nào khác, ở đây nàng chẳng quen ai, chỉ có thể bắt chuyện với đám… trùng!
Tìm được hang ổ của một con thạch diên, nàng đứng ngoài cửa động hô to:
“Trong đó có ai còn thở không? Ra đây một chút!
Không ra ta đốt khói hun c.h.ế.t cả ổ đấy!”
Bên trong động, mấy con Nhất Giác Thạch Diên đang hì hụi cấp cứu cho đồng bọn bị hun khói xém lông: “…”
Sống dai làm chi cho mệt trời ơi!
Cái con nhỏ chạy nhanh hơn cả bọn ta một trăm cái chân giờ lại mò tới nữa rồi!
Phượng Khê tiếp tục quát:
“Ra đi! Ta chỉ hỏi vài câu thôi, hỏi xong là ta đi, không làm gì đâu!”
Đám thạch diên nhìn nhau, đắn đo hồi lâu, cuối cùng cũng chui ra ngoài.
Dù gì thì khói không sợ thật, nhưng biết đâu con nhỏ đó lại nghĩ ra cái chiêu gì thâm độc hơn thì khổ!
Phượng Khê đi thẳng vào vấn đề:
“Lúc nãy, người ta đi cùng tự dưng biến mất, các ngươi có biết là bị ai hay cái gì bắt không?”
Nhìn thấy ánh mắt ngu ngơ của đám thạch diên, Phượng Khê đành phải đổi cách hỏi:
“Nơi này có chỗ nào đặc biệt không? Tỉ như linh khí quá nồng hay quá loãng, hoặc có chỗ nào có ma khí chẳng hạn?”
Một hồi lâu sau, cuối cùng cũng có một con thạch diên rống lên hai tiếng như thể đã nhớ ra gì đó.
Phượng Khê mắt sáng lên: “Dẫn ta đi!”
Nhất Giác Thạch Diên: Dựa vào cái gì?
Phượng Khê lập tức thả tiểu chim béo ra: “Ngươi thuyết phục nó, nhớ là thuyết phục!”
Tiểu chim béo nghe vậy liền quay sang, phụt một cái, phun thẳng lửa vào con thạch diên kia.
Con Nhất Giác Thạch Diên kia lập tức co chân bỏ chạy, trăm cái chân đồng loạt đạp đất như bay!
Dù tiểu chim béo chỉ là ấu tể phượng hoàng, nhưng bản năng m.á.u huyết của tụi thạch diên là sợ chim, không cách nào chống lại.
Phượng Khê hớn hở, vội chạy theo sát phía sau!