Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:18:01
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7. Tông môn nghèo nhất Bắc Vực
Ấn tượng ban đầu của đám cao tầng Huyền Thiên Tông về Phượng Khê là gì? Ờ thì... một tiểu phế vật bị tổn thương đan điền.
Ấy thế mà sau một màn ba hoa chích chòe của nàng, cả đám lập tức quên sạch chuyện đó. Giờ đây, trong mắt họ, Phượng Khê chính là một đệ tử trung thành hết mực, lại còn thông minh lanh lợi! Quan trọng nhất là nàng có một sự thấu hiểu sâu sắc về tu luyện, đúng chuẩn hạt giống tốt!
Bọn họ quên luôn cả chuyện vừa mới đây còn xỉa xói Tiêu Bách Đạo.
Phượng Khê thấy mục đích đã đạt, rất thức thời lỉnh ra ngoài tản bộ. Tiêu Bách Đạo nhìn nàng với ánh mắt hài lòng, dặn dò đôi câu rồi cũng để nàng rời đi.
Sau khi nàng đi rồi, mọi người mới quay sang hỏi về đại điển thu đồ đệ của Hỗn Nguyên Tông. Tiêu Bách Đạo tóm gọn mọi chuyện, sau đó hờ hững phán một câu:
"Thẩm Chỉ Lan kia tư chất không tệ, nhưng nhân phẩm có vấn đề. So với Tiểu Khê thì còn thua xa!"
Mọi người: "..."
Ờ thì... đúng là Phượng Khê không tệ, nhưng chưởng môn à, ngài có cần nói quá vậy không?!
Tu chân giới lấy thực lực làm đầu, không tu luyện được thì dù nhân phẩm có tốt cũng chẳng để làm gì!
Lúc này, phong chủ Đông Phong Cố tò mò hỏi:
"Chưởng môn, sao ngài phát hiện ra Phượng Khê là hạt giống tốt vậy?"
Tiêu Bách Đạo sững người một chút, rồi mới nhớ ra... Ô, chẳng phải ban đầu hắn chỉ muốn ăn dưa thôi sao? Thế quái nào mà giờ lại có thêm một thân truyền đệ tử rồi?!
Mọi người nghe xong câu chuyện của hắn - tất nhiên là đã qua một màn chà bóng mạ vàng - thì không khỏi hoài nghi: "Có khi nào chưởng môn nhà ta bị lừa không nhỉ?"
Nhưng nghĩ lại thì, đạo tâm của chưởng môn kiên cố như vậy, sao có thể bị một tiểu cô nương lừa được? Chắc chắn là do Phượng Khê có số hưởng, gặp được hắn thôi!
Tiếp theo, mọi người lại thảo luận một vấn đề quan trọng: Tông môn quá nghèo!
Dù có Tử Kiều Linh Lung Quả bù đắp phần nào, nhưng vẫn còn thiếu thốn trầm trọng.
Tiêu Bách Đạo nhức hết cả đầu, cũng chẳng nghĩ ra biện pháp nào hay ho.
Sau buổi họp, Phượng Khê tung tăng chạy đến tìm Tiêu Bách Đạo. Hắn tạm gác lại phiền muộn, cười nói:
"Đi thôi, vi sư đưa con đi xem chỗ ở."
Lẽ ra hắn có thể giao việc này cho người khác, nhưng hắn không yên tâm. Tiểu đồ đệ tuổi còn nhỏ, lại ngoan ngoãn, lỡ bị bắt nạt thì sao?
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi mắng thầm năm tên đệ tử khác: "Lão tử mới về mà tụi bây chạy sạch, đúng là đồ bất hiếu!"
Chủ phong có một khu cư trú chỉ dành cho trưởng lão và thân truyền đệ tử. Tiêu Bách Đạo nói:
"Con cứ chọn đại một sân viện nào chưa có ký hiệu môn phái đi."
Phượng Khê vô cùng mong chờ. Một người một sân viện lớn, đúng là xa xỉ!
Nhưng rồi, niềm mong chờ ấy bị thổi bay sạch sẽ.
Ai đó nói cho nàng biết đi, tại sao mấy cái sân viện này lại lộng gió như vậy?!
Tiêu Bách Đạo ho nhẹ hai tiếng:
"Ờ thì... Mấy năm trước kẹt quá, bọn ta bán bớt gỗ tốt và đá quý rồi. Chờ con chọn xong, ta sẽ cho người ra sau núi chặt ít gỗ về tu bổ lại."
Phượng Khê: "..."
Huyền Thiên Tông đúng là đệ nhất nghèo mà!
Cuối cùng, nàng chọn một sân viện gần đại lão nhất, vì cảm thấy ở gần cao thủ sẽ an toàn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-7.html.]
Tiêu Bách Đạo lập tức sai người tu sửa, sau đó tự mình dẫn nàng đi nhận vật tư tu luyện.
Hắn cố tình làm vậy để mọi người thấy hắn rất coi trọng nàng, tránh để ai đó khinh thường.
Phượng Khê hiểu rõ dụng ý này, nên dù đồ nhận được còn kém hơn cả ngoại môn đệ tử của Hỗn Nguyên Tông, nàng vẫn rất vui vẻ.
Chỉ trong một canh giờ, phòng ốc đã sửa xong, còn được bổ sung thêm một ít đồ dùng cần thiết.
Tiêu Bách Đạo dặn dò vài câu nữa rồi mới rời đi.
Sau một ngày dài, Phượng Khê ngủ một giấc yên bình đầu tiên từ khi xuyên không.
Sáng hôm sau, nàng dậy sớm, xách hai phần cơm sáng, hớn hở chạy đến viện của Tiêu Bách Đạo.
Lúc này mới chỉ giờ Mẹo một khắc.
Trên đường về tông, nàng đã hỏi thăm thói quen sinh hoạt của hắn, biết hắn thức dậy vào giờ này, nên quyết định mang cơm sáng đến đúng lúc.
Nàng không gõ cửa, chỉ đứng ngoài cung kính chờ.
Tiêu Bách Đạo tất nhiên sớm cảm nhận được nàng.
"Vào đi."
Phượng Khê lon ton chạy vào, hành lễ rồi hỏi:
"Sư phụ, con lấy cơm sáng rồi, ngài muốn ăn ở đâu ạ?"
"Để trên bàn đá trong sân đi! Mà nha đầu ngốc, thân thể con vốn đã yếu, đừng có chạy lung tung nữa."
Hắn trách vậy thôi, nhưng trong lòng lại cảm động lắm.
Trung phong thiện đường nằm ở chân núi, đối với tu sĩ thì chẳng là gì, nhưng với Phượng Khê - người có đan điền bị hao tổn - thì đúng là một hành trình gian khổ.
Chỉ riêng chuyện này cũng đủ để hắn cảm thấy an ủi.
Huyền Thiên Tông nghèo rớt mồng tơi, bữa sáng cũng keo kiệt chẳng kém. Chỉ có cháo loãng, màn thầu và dưa muối, linh khí chẳng có bao nhiêu.
Ở ba tông môn khác, suất ăn này chỉ dành cho tạp dịch, nhưng ở đây, ngay cả chưởng môn cũng chỉ có vậy.
Tiêu Bách Đạo chặc lưỡi: "Hỗn Nguyên Tông đúng là ăn ngon thật. Vi sư ở đó hai ngày mà còn mập lên."
Phượng Khê chớp mắt: "Vậy sao sư phụ không gói ít đồ ăn về?"
Tiêu Bách Đạo: "..."
Ta cũng muốn lắm, nhưng người ta không cho!!
Ăn xong, Phượng Khê hỏi:
"Sư phụ, trước đó ngài bảo môn phái có thượng cổ quyển trục, con có thể xem không?"
Tiêu Bách Đạo lặng người. Hắn chỉ nói bừa thôi, vì chẳng ai đọc được chữ thượng cổ cả!
Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của nàng, hắn không nỡ từ chối.
"Được rồi, con đến Tàng Thư Các tìm Hải trưởng lão đi."
Dù sao cũng không thể trốn tránh mãi. Cùng lắm thì sau này hắn nghĩ cách kiếm chút linh dược bồi bổ nàng, giúp nàng sống lâu thêm mấy năm, coi như tận tâm làm thầy.