Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 72
Cập nhật lúc: 2025-06-14 13:06:05
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
72. Chúng ta còn phải dựa vào ngươi để sống
Phong Khiếu Thiên trầm ngâm một lúc, rồi mới lên tiếng:
“Vân Tiêu Tông ta năm đó nổi danh thiên hạ nhờ nghề chế phù, nên câu hỏi lần này cũng liên quan đến phù triện.”
Lão vừa nói, vừa lấy ra một lá bùa lấp lánh:
“Ai trong các ngươi gọi đúng được tên lá bùa này, thì người đó chính là kẻ có duyên trời định.”
Trong đám người cũng có mấy vị tự nhận là chế phù sư, nhưng ai nấy đều ngơ ngác như nai vàng lạc lối.
Bởi vì… có biết quái gì đâu!
Phong Khiếu Thiên nhìn thấy cảnh đó thì không khỏi thất vọng thở dài:
“Dù loại phù này có thể đã thất truyền, nhưng một chế phù sư đủ tư cách, chỉ cần nhìn hoa văn cơ bản là đoán ra được công dụng đại khái rồi.
Ai… Xem ra trong các ngươi không có ai là người ta cần tìm.”
Đúng lúc đó, mắt Thẩm Chỉ Lan sáng rỡ như bắt được vàng:
“Tiền bối! Đây là bùa truyền tống loại đặc biệt đúng không?”
Phong Khiếu Thiên mừng rỡ như gặp tri kỷ: “Không sai! Chính là ngàn dặm truyền tống phù! Cấp bậc còn cao hơn cả phù truyền tống thông thường!
Ngươi là chế phù sư?”
Thẩm Chỉ Lan khiêm tốn đáp: “Vãn bối mới học được một tháng, còn non lắm.”
Phong Khiếu Thiên nghe vậy càng hài lòng gật đầu: “Học có một tháng mà đã ngộ ra được thế này, quả không hổ là thiên tài Thủy linh căn!
Ngươi có nguyện ý thay mặt chúng ta đi điều tra chân tướng thảm án diệt tông của Vân Tiêu Tông không?”
Thẩm Chỉ Lan không chần chừ gật đầu: “Vãn bối nguyện ý!”
Phong Khiếu Thiên cười toe toét, các oán sát xung quanh cũng hớn hở như mới được siêu độ.
“Sau khi trời sáng, ta sẽ giao một nửa bảo vật của Vân Tiêu Tông cho ngươi. Nửa còn lại, đợi khi nào ngươi điều tra ra chân tướng, ta sẽ giao nốt.
Chỉ là, để chắc ăn, ngươi cần phát một đạo tâm ma thề.”
Thẩm Chỉ Lan đồng ý cái rụp, còn tiện tay phát luôn lời thề tại chỗ.
Quả nhiên, sau khi trời sáng, Phong Khiếu Thiên giữ lời, không chỉ đưa cả bọn ra ngoài di tích mà còn đích thân giao cho Thẩm Chỉ Lan một chiếc nhẫn trữ vật cổ xưa.
Khi nàng dùng thần thức quét qua, sắc mặt sáng bừng như trúng số.
Tài nguyên bên trong quả thực phong phú đến mức khiến người ta chảy nước miếng!
Không ít người trong đám lập tức nảy sinh ý đồ xấu — đặc biệt là Quân Văn với Hình Vu, cả hai suýt nữa thì tự nhấn chìm bản thân thành… dưa muối.
Phượng Khê thì vẫn mặt mày thản nhiên, phong thái ung dung:
Tiền bạc dù tốt, cũng không mua được cái mạng.
Ta đây, chuyên môn tích đức giữ mệnh!
Lúc sắp rời khỏi di tích, trong hư không vang lên giọng của Phong Khiếu Thiên:
“Phượng Khê, hôm qua ngươi ngộ đạo thành công ngay trên tàn tích của Vân Tiêu Tông ta, cũng xem như đã được ân huệ của tông môn.
Xin ngươi hãy mang bảng hiệu của tông môn ra khỏi bí cảnh, coi như giúp Vân Tiêu Tông chúng ta một lần nữa được thấy ánh mặt trời!
Đến lúc đó, tìm một nơi non xanh nước biếc, dựng lên là được.”
Phượng Khê thấy yêu cầu này cũng hợp tình hợp lý, bèn sảng khoái nhận lời.
Nàng khom người hành lễ, sau đó nhẹ nhàng gỡ lấy tấm bảng hiệu cũ kỹ sắp nứt làm đôi kia, cẩn thận cất vào nhẫn trữ vật.
Cả đoàn người vừa đi được một đoạn, phía sau lại vang lên giọng Phong Khiếu Thiên:
“Do oán khí của bọn ta lan ra, bị Thiên Đạo không dung.
Lối ra bí cảnh đã lệch đến đỉnh Thiên Kiếm rồi. Một canh giờ nữa sẽ đóng lại — các ngươi, tự lo liệu lấy!”
Mọi người: “……”
Hình Vu tức đến phát điên, mắng to:
“Lão bất tử! Sao ngươi không nói sớm?!
Nơi này lại không thể ngự kiếm, một canh giờ mới lết được đến chân núi, ai mà còn đủ thời gian để bò lên đỉnh hả?!”
Những người khác cũng hít thở không thông, tức đến muốn thổ huyết, nhưng giận cũng chẳng để làm gì, chỉ đành vắt giò lên cổ mà chạy.
Còn Thẩm Chỉ Lan, trong mắt lại ánh lên một tia… đắc ý nhàn nhạt.
“Phượng Khê, ngươi cũng xứng để so số phận với ta sao?”
Thẩm Chỉ Lan khóe môi cong cong, trong lòng đắc ý vô cùng:
Ta không chỉ có được bảo tàng của Vân Tiêu Tông, giờ còn có cơ hội thu mua lòng người.
Nàng nhẹ giọng nói:
“Ta từng đến biên giới phía trước, sư phụ ta có cho một kiện linh bảo, có thể dùng làm Truyền Tống Trận tạm thời, trực tiếp đưa người ra khỏi bí cảnh.”
Mọi người nghe xong thì mừng muốn xỉu tại chỗ!
Không ngờ Thẩm Chỉ Lan lại có thứ xịn như linh bảo truyền tống!
Cái này là được cứu rồi!
Ngay cả Hình Vu cũng bắt đầu thấy nàng... dễ nhìn hơn một chút.
Nhưng ngay sau đó, Thẩm Chỉ Lan nhíu mày:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-72.html.]
“Chỉ là… linh bảo này có giới hạn số người. Nó chỉ chở được mười tám người thôi, mà chúng ta thì có tới hai mươi lăm người. Giờ chia sao đây?”
Cả đám người sững lại.
Tính sơ sơ thì: Hỗn Nguyên Tông 5 người, Vạn Kiếm Tông 6 người, Ngự Thú Môn 6 người, Huyền Thiên Tông 3 người, tán tu 5 người.
Hỗn Nguyên Tông chắc chắn chiếm suất rồi, còn lại mười ba chỗ chia kiểu gì?
Năm tên tán tu liếc nhau, cười khổ. Không cần nghĩ cũng biết, chẳng tới lượt bọn họ.
So với đứng đây giành suất, chi bằng liều mình thử leo lên Thiên Kiếm Phong cho rồi.
Thế là cả bọn ôm tâm thế "còn nước còn tát", chắp tay cáo từ rồi quay người chạy vù đi.
Lúc này, chỉ còn lại hai mươi người.
Mục Tử Hoài nói với Thẩm Chỉ Lan:
“Sư muội, thời gian gấp lắm rồi. Linh bảo là của muội, muội cứ tự chọn người đi.”
Thẩm Chỉ Lan gật đầu, sau đó quay sang nhìn Phượng Khê, ánh mắt thâm sâu đầy ẩn ý:
“Vậy thì… Phượng Khê, Quân Văn, hai người các ngươi tự lo thân đi nhé.”
Phượng Khê chẳng ngạc nhiên chút nào, Quân Văn cũng thế.
Hắn âm thầm bĩu môi:
“Không mang theo ta? Tiểu gia đây còn chẳng thèm ngồi cái linh bảo quèn của ngươi!”
Chỉ cần có tiểu sư muội, thì kiểu gì cũng có cách rời khỏi đây!
Không chừng còn kiếm thêm lời nữa là khác!
Lúc này, Giang Tịch lên tiếng:
“Đưa suất của ta cho Phượng Khê đi, ta ở lại.”
Thẩm Chỉ Lan lạnh nhạt nói:
“Danh sách đã chốt, không đổi người.”
Giang Tịch nhìn nàng chằm chằm:
“Vậy ta ở lại.”
Sau bao nhiêu chuyện vừa rồi, hắn đã nhìn ra bản chất thật của Thẩm Chỉ Lan—hẹp hòi, bụng dạ hiểm độc.
Hắn thầm thở phào vì lúc trước, nhờ tiểu sư muội nhanh mồm nhanh miệng vạch trần thuốc giải, nên hắn mới thoát được cảnh bị Thẩm Chỉ Lan khống chế.
Nếu không, để nàng giải độc rồi lợi dụng, thì sợ là sau này hối cũng không kịp.
Thẩm Chỉ Lan đảo mắt nhìn mọi người:
“Còn ai muốn ở lại nữa không?”
Hình Vu do dự.
Lần trước gặp Nhất Giác Thạch Diên, hắn đã trốn trước…
Giờ là đi hay ở?
Cuối cùng hắn cắn răng:
“Ta ở lại!”
Bà nội nó chứ! Ở lại thì ở lại!
Dù sao cũng còn Quân Văn ở đây, cùng lắm thì ở lại chửi nhau với hắn cho vui!
Tần Thời Phong thì suýt tức đến tắt thở:
“Hình Vu! Ngươi phát điên rồi à? Ngươi muốn c.h.ế.t thì ta không ngăn, nhưng c.h.ế.t rồi thì nhớ vác xác về tông môn cho ta!”
Hình Vu bướng bỉnh gân cổ:
“Ta không đi! Ngươi ngon thì đánh c.h.ế.t ta đi!”
Tần Thời Phong cũng không khách sáo—tát cho một phát ngất luôn tại chỗ!
Mọi người: “……”
Trời, làm thiệt luôn?!
Thẩm Chỉ Lan cũng không dây dưa nữa, lấy ra linh bảo, mở truyền tống pháp trận.
Mười tám người bước vào, rồi vù—biến mất khỏi nơi này.
Quân Văn quay sang nhìn Phượng Khê, ánh mắt sáng lấp lánh:
“Tiểu sư muội, giờ làm sao bây giờ?”
Phượng Khê giơ ba ngón tay:
“Ba cách.”
“Cách thứ nhất: đi tìm lão Phong. Hồi nãy lão ra đề là ngàn dặm truyền tống phù, nghe tên là biết xài được. Lão già đó mà không có hàng xịn thì ta cạo đầu làm hòa thượng!”
“Cách thứ hai: chúng ta từ đáy đầm truyền tống vào bí cảnh, vậy bên trong chắc chắn cũng có trận truyền tống ra. Tìm được là xong.”
“Cách thứ ba…”
Nàng nheo mắt, nhếch môi:
“Huynh quên rồi à? Chúng ta còn một “mẫu thân chim” biết bay nữa mà!”
Quân Văn: “…… ‘mẫu thân chim’? Ý muội là con chim ngốc đó hả?!”