Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 77

Cập nhật lúc: 2025-06-14 13:37:13
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

77. Phượng Khê sư muội mau hiển linh

Hình Vu bĩu môi: "Tới nữa rồi đó! Ngươi đừng có giả mù sa mưa nữa, muốn ai đi thì nói thẳng ra đi!"

Thẩm Chỉ Lan trong lòng tức giận, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cười khổ nói:

"Hình Vu, ta không hiểu vì sao ngươi lại có thành kiến lớn với ta như vậy?

Nếu ngươi đã nói vậy, ta cũng chẳng ngại chỉ định người đi luôn!

Đường xa còn đầy nguy hiểm, ta phải chọn những người có sức lực mạnh mẽ một chút.

Tần sư huynh, Lăng sư huynh, hai vị theo ta đi!"

Tần Thời Phong mặt mày cảm động, nhưng vẫn lắc đầu: "Chỉ Lan sư muội, ta cảm ơn muội, nhưng ta phải ở lại."

Hắn là đại sư huynh Ngự Thú Môn, làm sao có thể bỏ lại các sư đệ một mình mà đi được?!

Lăng Thiên Đình cũng lễ phép từ chối.

Các đệ tử khác cũng không nói gì thêm.

Chuyện bỏ đi không phải dễ dàng, quan trọng là đi cùng người của Hỗn Nguyên Tông, ai nấy đều cảm thấy không thoải mái.

Một là đám người Hỗn Nguyên Tông, nhân phẩm còn phải bàn, hai là lời của Hình Vu cũng có ảnh hưởng không nhỏ. Thẩm Chỉ Lan sẽ không phải là sao chổi thật sự đấy chứ?

Thẩm Chỉ Lan thực sự sắp tức điên rồi!

Cái đám không biết điều này!

Nếu không phải đám người này vẫn có chút tác dụng, nàng thực sự lười quan tâm bọn họ!

Nàng miễn cưỡng nói vài lời khách sáo rồi kéo theo người của Hỗn Nguyên Tông đi luôn.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng của tuyết hồ tám đuôi đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Tần Thời Phong và Lăng Thiên Đình thảo luận một chút, rồi quyết định phương hướng, dẫn theo mọi người đi trước.

Hôm nay, Băng Nguyên gió lốc thổi mạnh, mọi người đi rất chậm.

Ngoài ra còn phải nâng hoặc cõng những người bị thương, nên tốc độ càng chậm hơn.

Hình Vu than thở bên cạnh Tần Thời Phong:

"Phượng Khê sư muội, ta sắp c.h.ế.t rồi! Muội mau cứu ta đi!"

"Dù hai ta không phải huynh muội ruột thịt, nhưng trong lòng ta, muội còn thân thiết hơn cả đại sư huynh đấy!"

"Thiên linh linh, địa linh linh, Phượng Khê sư muội mau hiển linh!"

...

Tần Thời Phong tức giận đến mức mặt mũi co rúm lại, suýt nữa thì vứt Hình Vu lại mà bỏ đi.

Phượng Khê đang bị kẹt trong bí cảnh, nàng ấy còn chưa cứu được bản thân mình, sao có thể đến cứu ngươi chứ?!

Đi suốt cả ngày, bọn họ cũng chỉ đi được có mười mấy dặm.

Tối hôm đó, họ vẫn nghỉ ngơi trong một động băng, nửa đêm lại bị bầy sói tấn công.

Rõ ràng là bầy sói đang theo dõi họ.

Tần Thời Phong và Lăng Thiên Đình dùng bảo vật bảo mệnh, cuối cùng cũng đuổi được bầy sói đi.

Hai người nhìn nhau trong ánh mắt đầy tuyệt vọng.

Lần này họ thật sự có thể sẽ c.h.ế.t ở cái cực địa Băng Nguyên này.

Ngày hôm sau, mọi người tiếp tục lên đường.

Hôm nay, gió còn mạnh hơn hôm qua, nhìn khắp Băng Nguyên mênh mông, nhiều người đã bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

Lúc này, có người hốt hoảng lên tiếng:

"Kia... kia là Băng Nguyên Gấu Tuyết sao?!"

Mọi người nhìn sang, tim lạnh hẳn.

Đúng là Băng Nguyên Gấu Tuyết!

Yêu thú Kim Đan hậu kỳ!

Chết chắc rồi!

Hình Vu nheo mắt lại, nói: "Hả? Sao con Băng Nguyên Gấu Tuyết đó lại mang theo một con gấu con vậy?"

Mọi người tập trung nhìn, trên lưng con gấu có một cục lông xù xù, nhỏ nhỏ, chẳng phải là gấu con sao?!

Nếu là vậy, có thể bọn họ còn có một chút hy vọng, vì gấu con là điểm yếu của Băng Nguyên Gấu Tuyết.

Đang suy nghĩ, con gấu con đứng dậy, rồi bị gió thổi một cái lại bò lên lưng con gấu lớn.

Phượng Khê muốn tự an ủi mình: "..."

Cái này không quan trọng, nàng cố gắng ngồi thẳng người, vẫy tay về phía mọi người:

"Ôi trời, thật là trùng hợp! Chúng ta lại gặp nhau ở đây! Đúng là cái duyên phận chó má này!"

Mọi người trợn tròn mắt, không thể tin vào mắt mình.

Phượng Khê!

Là Phượng Khê!

Nàng đội trên đầu một chiếc mũ lông xù, không trách được lúc trước bọn họ lại nhầm là gấu con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-77.html.]

Hình Vu hô lên một tiếng rồi lao ra ngoài.

Trước đó đã làm khó hắn rồi, giờ không còn thuốc gì cứu chữa, chỉ còn biết trông vào kỳ tích y học!

"Phượng Khê sư muội! Thật là muội sao? Ta không phải đang mơ đấy chứ?

Ta biết mà, muội nhất định sẽ đến cứu ta!

Muội đúng là sư muội thân thiết của ta!"

Mọi người: "......"

Ngươi thật không biết xấu hổ sao!

Trước mặt Thẩm Chỉ Lan thì độc miệng bao nhiêu, trước mặt Phượng Khê thì lại ra vẻ nịnh nọt bấy nhiêu!

Tuy nhiên, bây giờ Phượng Khê trong mắt mọi người đúng là thần thánh rồi!

Đừng nói là nịnh nọt, ngay cả đuôi chó cũng sẵn sàng vẫy!

Khi Hình Vu chạy tới trước mặt Phượng Khê, hắn đau đến mức chân mềm nhũn, suýt nữa là quỵ xuống đất.

Một là vì vết thương ở lưng, hai là vì khi nhìn thấy con Băng Nguyên Gấu Tuyết mở miệng gầm gừ, hắn bị dọa cho suýt ngất.

Phượng Khê cười tủm tỉm nói:

"Gấu đại nhân, ngài thu lại uy phong một chút đi, nếu không làm bọn họ sợ đến mức vỡ mật thì thịt ăn cũng khó đấy!"

Mọi người: "......"

Phượng Khê thực sự đến cứu bọn họ sao? Hay là đến giúp Băng Nguyên Gấu Tuyết săn mồi vậy?

Cũng không biết Phượng Khê nói gì với con Băng Nguyên Gấu Tuyết, mà con gấu mắt to xoay tròn, hừ một tiếng.

Phượng Khê để mấy người bị thương leo hết lên lưng gấu ngồi, mấy kẻ không bị thương cũng đành phải lủi thủi tự đi bộ theo sau.

May mà có Băng Nguyên Gấu Tuyết đi đầu che gió chắn tuyết, tình hình hiện tại còn dễ chịu hơn lúc trước nhiều!

Hơn nữa, không hiểu sao, cứ nhìn thấy Phượng Khê là trong lòng bọn họ lại bừng lên hy vọng. Cảm giác như ngay cả đôi chân què cũng bỗng linh hoạt hơn hẳn.

Cuối cùng, cả đám lết bằng cả tay lẫn chân cũng bò tới được hang gấu.

Quân Văn nhìn thấy cả đám, ban đầu sửng sốt, rồi vỗ đùi than:

“Ủa? Mấy người không phải theo chân Thẩm Chỉ Lan đi hết rồi à? Sao lại lạc trôi tới tận Băng Nguyên này vậy?!”

Tuy hắn không nói gì quá đáng, nhưng nhóm Tần Thời Phong vẫn cảm thấy hai má nóng bừng như bị tát.

Đặc biệt là Liễu Thiếu Bạch.

Hắn vốn thân thiết với Phượng Khê hơn đám kia, vậy mà lúc rời bí cảnh lại không hề mở miệng bênh vực nàng lấy một câu.

Mặt đỏ bừng, hắn ngượng ngùng nói với Phượng Khê:

“Phượng Khê, chuyện lúc trước là ta có lỗi. Nói thêm cũng vô ích, về sau cứ nhìn hành động của ta mà xét đi.”

Hắn vừa cúi đầu, nhóm Tần Thời Phong cũng lần lượt lên tiếng xin lỗi theo.

Phượng Khê cười híp mắt, nói:

“Ôi giời, có cái chuyện bé tẹo ấy thôi mà làm gì căng thẳng thế?

Người vô ơn là Thẩm Chỉ Lan, đâu phải các huynh! Không cần vì nàng mà tự nhận cái mũ ‘đồng lõa’ đâu!

Có điều, ta cũng nhắc luôn cho rõ, cái kiểu người như Thẩm Chỉ Lan thích nhất là chơi mấy trò ly gián, tung mồi, chia rẽ lòng người.

Có khi nàng cảm thấy mấy trò chơi tâm lý kiểu đó vui lắm, hoặc cũng có thể là đang muốn từ từ mài mòn nhuệ khí và lương tri của mọi người.

Về sau làm gì cũng nên giữ tỉnh táo một chút!

Tất nhiên, ta với nàng vốn chẳng ưa nhau, các huynh tin hay không thì tùy ý cân nhắc.”

Phượng Khê quá hiểu lòng người – nàng càng rộng lượng, đám người kia lại càng áy náy. Mà áy náy thì dễ đổ hết tội lên đầu Thẩm Chỉ Lan.

Hình Vu gật đầu cái rụp, vẻ mặt thành thật:

“Đúng đúng! Thẩm Chỉ Lan đúng là cái kiểu đó! Chưa biết chừng truyền tống linh bảo dùng được cho nhiều người, mà cô ta cố ý không nói để giữ cho riêng mình.

Ta mặc kệ mấy người khác thế nào, riêng ta về sau phải tránh xa cái sao chổi đó, kẻo bị xui lây!”

Không ít người cũng gật gù theo bản năng. So với Thẩm Chỉ Lan suốt ngày chơi mưu tính kế, Phượng Khê sư muội thành thật, thẳng thắn biết bao!

Tần Thời Phong định mở miệng nói đỡ cho Thẩm Chỉ Lan vài câu, nhưng còn chưa kịp phát âm thì Băng Nguyên Gấu Tuyết đã gầm lên một tiếng cắt ngang.

Con gấu to tướng có vẻ hơi mất kiên nhẫn — chỉ là mấy món dự trữ sống nhăn răng, có gì mà lắm chuyện vậy?!

Cả đám lập tức im bặt như gà bị bóp cổ, chỉ có mình Phượng Khê kéo cái mũ lông xù xù, rón rén chui tới gần gấu tuyết, thì thầm to đến mức ai cũng nghe được:

“Gấu đại nhân ơi, đám này toàn là dự trữ lương thực cho ngài đó. Đợi ngài ăn chán hải sản rồi thì quay lại làm món chính!

Nhất là cái đứa bị thương kia, thịt mềm mịn trắng trẻo, ăn là tuyệt hảo!”

Hình Vu: “……”

Tim ta... tan thành tám mảnh rồi!

Nhưng mà, Phượng Khê sư muội nói ta "trắng trắng mềm mềm", có phải là đang biến tướng khen ta đẹp trai không nhỉ?

Nghĩ tới đây, hắn liếc nhìn Quân Văn với vẻ đắc ý khiêu khích.

Dù hắn có là sư huynh thân thiết nhất với Phượng Khê đi nữa... thì cũng không đẹp bằng ta đâu!

Quân Văn nhìn hắn mà cảm thấy — tên này hình như có bệnh...

Chứ không thì sao đứng đó cứ như con công xòe đuôi khoe sắc thế kia?!

Loading...