Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-06-14 13:38:08
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
79. Ngàn vạn lần đừng đắc tội Phượng Khê
Mọi người đều bị biến cố bất ngờ này dọa cho ngây người!
Vừa nãy Phượng Khê còn sinh long hoạt hổ, hăng say đ.ấ.m đá con gấu tuyết như thần giáng thế, thế quái nào mới chớp mắt đã… ngã lăn quay?
Chỉ có con gấu tuyết kia hiểu rõ nội tình.
Nha đầu thúi kia rõ ràng muốn giẫm lên bản tọa để diễn sâu đây mà!
Tốt lắm, diễn quá đà rồi chứ gì?
Đáng đời!
Xứng đáng!
Nhưng mà, nghĩ đến tương lai thảm không nỡ nhìn của bản thân, con gấu tuyết không khỏi toàn thân run lên.
Sống còn ý nghĩa gì nữa…
Thôi thì c.h.ế.t cho rồi…
Đáng tiếc, lúc này chẳng ai quan tâm nó muốn sống hay chết. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Phượng Khê.
Quân Văn với Hình Vu còn khóc ròng gọi tên nàng, nhìn thế nào cũng giống đang đưa tiễn sư muội về trời.
May mà Tần Thời Phong còn giữ được bình tĩnh, vội nói với mọi người:
“Phượng Khê chắc là thần thức tiêu hao quá độ, nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi.”
Nói xong liền lấy ra một viên đan dược bổ thần thức, đút luôn cho Phượng Khê.
Quả nhiên, mười lăm phút sau, nàng tỉnh.
Rồi… bò dậy, tiếp tục đ.ấ.m gấu.
May mà Gấu Tuyết da dày thịt béo, chứ nếu là giống loài bình thường thì giờ đã bị nàng đ.ấ.m cho về Tây thiên rồi.
Mọi người im phăng phắc.
Trong lòng bọn họ đồng loạt hiện lên một suy nghĩ giống hệt nhau:
Ngàn vạn lần đừng đắc tội Phượng Khê!
Người ta có thù báo thẳng tay, không hề nương nhẹ!
Con Gấu Tuyết bị đánh tới mức bất động trong một tư thế ngơ ngẩn suốt hồi lâu.
Nó đang hoài nghi nhân sinh.
Nằm mơ cũng không ngờ nổi, một con nhãi luyện khí kỳ phế vật mà lại khế ước tới tận hai con yêu quái kỳ quặc!
Phượng hoàng thì thôi, ít ra bản tọa còn biết nó là cái giống gì.
Còn cái cục đen thui giống như phân ngựa kia là cái quỷ gì? Sao lại biết phóng… sét?
Gấu Tuyết tưởng tượng đến cảnh sau này phải sống dưới ách thống trị của Phượng Khê và hai con “hàng” kỳ quái, lập tức mất sạch ý chí sinh tồn.
Sống không bằng chết, mất cả tôn nghiêm!
Bản tọa là yêu thú Kim Đan hậu kỳ đấy nhé!
Tuyệt đối không chịu nhục!
Nghĩ tới đây, gấu tuyết bất thình lình bật dậy, lao ra ngoài.
Rồi bắt đầu lấy đầu… đập vào băng!
Phượng Khê quấn áo lông như trái cầu nhỏ đi ra khỏi hang, chắp tay sau lưng, bình tĩnh nhìn cảnh tượng đập đầu tự sát đầy bi ai kia:
“Ê, đầu óc ngươi thiếu dây à? Đập đầu cũng đập sai hướng, quay qua đây, đập vào chỗ ta nè!”
Gấu Tuyết: “…”
Phượng Khê lạnh lùng truyền thần thức:
“Ngươi khỏi phải bày trò sống dở c.h.ế.t dở. Ta ký khế ước với ngươi chỉ là kế tạm thời. Trước khi rời khỏi đây, ta sẽ giải trừ khế ước.
Vì ngươi quá yếu, không xứng làm linh sủng của ta.”
Tiểu hắc cầu và chim béo vừa nghe xong, gật đầu cái rụp!
Kim Đan hậu kỳ thì ghê gớm lắm sao?
Trong đội này, yếu tố giải trí mới là trên hết!
Mệt lắm tụi tui cũng là Hóa Thần hậu kỳ cặn bã đó nha!
Không cùng đẳng cấp, miễn bàn!
Gấu Tuyết lần nữa bị sốc đến ngu người.
Nhưng nghĩ đến chuyện sắp được tự do, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Sau khi chắc chắn Phượng Khê không nói dối, nó liền nổi cơn đói, giận dữ ăn một hơi mười con cá!
Xong xuôi, lăn ra nằm phè bụng, thở phì phò.
Phượng Khê mặt đầy ghét bỏ. Thật lòng mà nói, nàng chưa bao giờ có ý định nhận con hàng này làm linh sủng.
Quá ngốc!
Lại thêm việc yêu thú hệ băng tu luyện bị giới hạn nghiêm trọng. Rời khỏi Băng Nguyên, tốc độ tu luyện giảm thấy rõ. Đây cũng là lý do tại sao yêu thú hệ băng rất ít xuất hiện ở nơi khác.
Nghĩ đến đây, nàng gọi mọi người tới ăn cháo hải sản.
Mọi người vừa ăn vừa nói lời cảm ơn, cùng ngồi vây quanh bên nồi cháo, rôm rả trò chuyện.
Cả bọn đều mặc áo cộc tay làm từ da thú. Gấu Tuyết thì chẳng có tí khái niệm vệ sinh nào, ăn xong cũng chẳng quét dọn, cho nên trong hang gấu tích trữ kha khá da thú.
Giờ khắc này chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất kể từ khi cả nhóm rơi xuống Băng Nguyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-79.html.]
Không sợ lạnh, có gấu giữ nhà, chỉ cần không đi khiêu khích yêu thú khác thì an toàn được đảm bảo.
Ai cũng biết ơn Phượng Khê như núi.
Nhưng Phượng Khê thì rõ: loại cảm kích này… chẳng bền được lâu.
Giống như lúc trước Thẩm Chỉ Lan cứu mọi người, vậy mà chẳng mấy ai thật lòng tin tưởng nàng ta.
Thứ duy nhất bền vững, chính là lợi ích.
Chỉ có liên quan đến lợi ích, những người này mới thật lòng đứng về phía nàng.
Cho nên…
Phải kiếm một mẻ trước cái đã!
Nàng liếc mắt ra hiệu với Quân Văn.
Quân Văn lập tức hiểu ý.
Uống một hớp cháo hải sản, khẽ thở dài:
“Tiểu sư muội, muội còn nói muốn dựa vào mấy nồi cháo hải sản này để kiếm tiền cho tông môn nữa cơ đấy!
Giờ thì còn bao nhiêu cháo đâu mà mơ mộng nữa?”
“Ai… Sư phụ chắc giờ vẫn còn còng lưng trả nợ linh thạch đó!
Chúng ta đúng là khiến người thất vọng rồi…”
Mấy người đang bưng bát cháo: “……”
Muốn đòi tiền thì nói đại ra cho rồi!
Làm gì phải lòng vòng, châm chọc ẩn ý thế cho mệt?!
Không giống với Quân Văn – chuyên nghèo lòi mắt ra ngoài – Tần Thời Phong và mấy người đi theo hắn đúng là có tiền thật.
Dù sao cũng là đệ tử thân truyền được một nhánh lớn của tông môn dốc tiền nuôi từ nhỏ.
Tần Thời Phong là người mở hàng, móc ra một cặp “Cuồng Phong Lộc Giác”, trịnh trọng đưa tới:
“Phượng Khê sư muội, muội nhiều lần cứu giúp bọn ta, ta cũng chẳng có gì quý giá để đáp lễ, chỉ có cặp sừng hươu này, mong muội nhận lấy.”
Cuồng Phong Lộc Giác là tài liệu thượng hạng dùng để luyện khí, giá thị trường thấp nhất cũng phải hơn mười vạn linh thạch.
Phượng Khê vội xua tay: “Tần sư huynh, huynh làm gì thế? Chẳng lẽ huynh nghe lời Ngũ sư huynh nói mà để bụng à?
Huynh ấy chỉ nói bâng quơ cho vui thôi, đâu có ý gì đâu!”
Quân Văn: “……”
Muội thích nói gì thì cứ nói đi!
Dù sao ta cũng quen cái số cỗng nồi thay muội rồi!
Tần Thời Phong bật cười: “Cho dù Quân Văn sư đệ không nói gì, ta cũng muốn cảm ơn muội.
Nếu muội không chịu nhận, thì bọn ta cũng ngại ở lại nơi này nữa.”
Những người khác cũng gật đầu tán thành:
“Đúng đấy, Phượng Khê sư muội, muội cứ nhận đi, không thì tụi ta áy náy lắm.”
Vừa nói vừa lấy ra quà tặng.
Phượng Khê ngoài miệng thì từ chối, nhưng tay lại "miễn cưỡng" nhận hết.
Trong đám người, chỉ có Hình Vu là đang yên lặng húp cháo, chẳng móc ra cái gì.
Hắn giống mấy người đó à?!
Người ta đưa là quà, hắn đưa là chân tình, là mạng sống!
Lần này nếu không nhờ Phượng Khê, hắn chắc đã thành hình nhân thế mạng từ đời nào rồi!
Từ giờ trở đi, Phượng Khê chính là thân sư muội của hắn!
Vậy nên, ăn đồ của thân sư muội là lẽ hiển nhiên! (???)
Trong suốt quá trình này, Giang Tịch vẫn mặt không biểu cảm ngồi nhìn.
Không phải hắn mặt lạnh, mà là hắn thực sự không biết nên phản ứng kiểu gì trước những màn "diễn tuồng" của sư đệ sư muội mình.
Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa…
Hắn cũng không thể làm được mấy chuyện như vậy đâu!
Phượng Khê lần này kiếm được một khoản béo bở, tâm trạng như mây trôi lướt gió, cười tươi rói hỏi:
“Chư vị sư huynh sư tỷ, các người tính thế nào tiếp theo?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Lăng Thiên Đình nói:
“Phượng Khê sư muội, muội bảo sao thì bọn ta nghe vậy.”
Phượng Khê nghĩ ngợi rồi nói:
“Mấy người Hình Vu sư huynh bị thương cũng nặng, tốt nhất nên nghỉ ngơi một thời gian.
Nếu cứ đi đường trong tình trạng này, nhỡ đâu lại gặp yêu thú tấn công, vết thương chẳng những không khỏi mà còn nặng thêm.
Cho nên ta nghĩ, trước tiên cứ ở lại hang gấu tĩnh dưỡng ít hôm, chờ vết thương lành bớt rồi tính tiếp chuyện rời khỏi Cực Địa Băng Nguyên.
Mọi người thấy sao?”
Hình Vu suýt tí là xúc động rớt nước mắt!
Phượng Khê sư muội rõ ràng nói “Hình Vu sư huynh mấy người bọn họ”, mà trong lòng hắn tự động hiểu cắt nghĩa thành “Hình Vu sư huynh” thôi.
Sư muội thật sự quá quan tâm ta rồi!
Trong lòng sư muội, ta là độc nhất vô nhị!