Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 81
Cập nhật lúc: 2025-06-14 16:53:45
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
81. Phượng Khê đứng giữa cuồng phong hỗn loạn
Phượng Khê chậm rì rì gỡ cái mũ nhỏ trên đầu xuống, phủi phủi vài cái, dù trên đó chẳng có hạt bụi nào.
Sau đó quay sang nói với Lang Vương:
“Biết đây là lông của con gì không hả?”
Tuy Phượng Khê lúc trước đã dùng Thanh Khiết quyết, nhưng vì khoảng cách quá gần, Lang Vương vẫn ngửi được mùi của Băng Nguyên Gấu Tuyết.
Lập tức hai chân nó mềm nhũn.
Phượng Khê nhếch môi cười: “Ngươi đoán xem cái lông này ta lấy từ đâu ra?”
Lang bản tính vốn đa nghi.
Chỉ trong chớp mắt đã tự bổ não ra cả một màn m.á.u tanh tàn sát dã thú.
Băng Nguyên Gấu Tuyết nhất định đã bị nhân tộc này g.i.ế.c chết!
Nàng khẳng định có thực lực khủng bố đang ẩn giấu!
Khẳng định, lại còn là xác định chắc như đinh đóng cột.
Nghĩ tới đây, nó tru lên “ngao u… ngao u…” một tiếng quái dị, cụp đuôi quay đầu bỏ chạy!
Phượng Khê xách theo mộc kiếm đuổi theo phía sau:
“Đứng lại! Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Lang Vương càng chạy nhanh hơn!
Kẻ ngốc mới đứng lại ấy!
Băng Nguyên Gấu Tuyết còn bị ngươi làm thịt, ta mà ở lại thì chẳng khác nào tự tìm đường chết!
Không chỉ nó chạy, mà còn hô hào cả đám thuộc hạ cùng chuồn theo.
Tuy thuộc hạ có hơi ngốc, nhưng lão đại đã hô thì phải chạy, không chạy là ngu thật!
Thế là, Phượng Khê – chỉ dựa vào bản thân – dọa cho cả bầy sói tan tác, đứng lộng gió giữa đêm trường hỗn loạn.
Kế hoạch khổ tâm bố trí coi như bị nàng phá tan thành mây khói.
Đám người Tần Thời Phong trơ mắt nhìn bầy sói bỏ chạy càng lúc càng xa, mặt ai nấy đều ngơ ngác.
Chúng nó... thấy quỷ hả?
Sao đang yên đang lành lại bỏ chạy?
Chỉ có Quân Văn là kẻ duy nhất nhìn từ đầu đến cuối, sinh động như thật kể lại toàn bộ quá trình cho mọi người.
Mọi người: “……”
Hai ngày trước, bầy sói này còn khiến bọn họ sợ đến mất mật, suýt nữa mất mạng.
Vậy mà giờ Phượng Khê chỉ nhẹ nhàng giơ một cọng lông lên, cả bầy liền chạy?
Rốt cuộc là bọn họ quá vô dụng, hay là Phượng Khê quá... yêu nghiệt?
Phượng Khê ngẩng đầu 45 độ, nhìn bầu trời sâu thẳm, thở dài một hơi đầy bi ai:
“Muội cũng đâu muốn như vậy!
Sự ưu tú trở thành gánh nặng, thực lực là hành lý cồng kềnh... muội khổ quá mà!”
Mọi người: “……”
Muốn đánh nàng thật đó!
Đúng lúc này, Tần Thời Phong phát hiện bầy sói kia dường như chưa đi xa, còn đang do dự quanh quẩn.
Đôi mắt Phượng Khê lập tức sáng lên!
“Chạy mau! Cứ như vậy, Lang Vương sẽ cho rằng muội lúc nãy chỉ giả vờ hù dọa, mất mặt quá thể nào cũng quay lại báo thù!”
Nói dứt lời, nàng đã co giò chạy trước.
Mọi người cũng theo sát phía sau.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, mới hai ngày trước còn sợ sói tránh còn không kịp, giờ lại biến thành mồi nhử sói!
Quả nhiên, bọn họ vừa chạy, Lang Vương liền mang cả bầy đuổi theo!
Càng chạy nhanh, Lang Vương càng truy sát gắt gao.
Cuối cùng, hai bên lại tái chiến!
Lang Vương vẫn cứ nhắm chằm chằm vào Phượng Khê không buông.
Phượng Khê… không dám rút kiếm.
Sợ lại dọa nó bỏ chạy lần nữa.
Nàng đành phải thả Băng Nguyên Gấu Tuyết ra.
Bị đè ép bao ngày nay, Băng Nguyên Gấu Tuyết đã phát điên! Vừa thấy Lang Vương liền nhào tới mắng chửi đánh đ.ấ.m túi bụi!
Nếu không phải Phượng Khê dặn phải bắt sống, Lang Vương e là đã bị nó xé xác từ lâu.
Sau khi Lang Vương bị bắt, những con sói còn lại hoàn toàn mất ý chí kháng cự, bị đám người Tần Thời Phong dùng dây trói thú chuyên dụng trói gọn, nhét vào túi linh thú.
Phượng Khê lúc này mới bắt đầu ký khế ước với Lang Vương.
Dù sao đã có một con gấu to, thêm một con sói cũng chẳng khác gì.
Quá trình ký khế ước lần này thuận lợi hơn nhiều so với trước.
Lang Vương cũng đã nghĩ thông rồi.
Đến cả phượng hoàng với Băng Nguyên Gấu Tuyết còn bị ký khế ước, ta bị ký khế ước cũng đâu có gì mất mặt?
Phấn đấu nửa đời, giờ tự dưng thấy... thôi nghỉ cũng được.
Bãi nghiệp.
Về đến hang gấu, Phượng Khê bảo Tần Thời Phong thả hết đám sói ở Vùng Cực Thị Huyết kia ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-81.html.]
Lang Vương đã thuộc về nàng, cũng chẳng cần nhốt tụi kia nữa.
Phượng Khê chia đám sói ra làm vài đội tuần tra, canh gác quanh hang gấu ngày đêm.
Sau đó… nàng bắt đầu bảo Lăng Thiên Đình và mọi người chế tạo… xe trượt tuyết.
Lăng Thiên Đình nhìn bản vẽ mà Phượng Khê đưa tới, mặt ngu ra.
Cái này… là để làm cái gì vậy?
Dù đầy bụng nghi hoặc, vẫn ngoan ngoãn kéo người đi chuẩn bị.
Phượng Khê thì… chu môi về phía Lang Vương.
Lang Vương: “……”
Nó nhận mệnh, miễn cưỡng chọn mấy con sói lực lưỡng, ngoan ngoãn kéo xe trượt tuyết.
Phượng Khê trải một tấm da thú lên mặt xe, ung dung ngồi lên trên, rồi vung vẩy chiếc roi nhỏ tự chế, hét lớn:
“Giá!”
Xe trượt tuyết vèo một phát b.ắ.n ra ngoài như tên rời cung!
Phượng Khê còn chưa kịp định thần đã lăn như cục bột xuống dưới xe.
Phượng Khê: “…”
Bị dằn cho một trận tối tăm mặt mũi, nàng liền mắng cho Lang Vương cùng đám sói kéo xe một trận m.á.u chó đầy đầu, sau đó gọi Lăng Thiên Đình đến cải tạo lại xe trượt tuyết, thêm rào chắn đàng hoàng.
Lần này Phượng Khê lại ngồi thử, có rào chắn đỡ, yên tâm thoải mái, không sợ lăn lông lốc nữa.
Chúng đệ tử thấy tiểu sư muội ngồi trên xe trượt tuyết, ôm gối mà đi vòng quanh hang gấu như dạo phố, ai nấy đều hưng phấn không thôi.
Có xe trượt tuyết, bọn họ ra ngoài săn b.ắ.n tiết kiệm không biết bao nhiêu thể lực!
Tiểu sư muội thật sự quá đỉnh!
Phượng Khê thậm chí còn cố ý bảo người dùng lưu ảnh thạch ghi lại phong cách oai phong khi nàng ngồi trên xe.
Quân Văn với Hình Vu mặt dày mày dạn chạy tới đòi ngồi ké, Phượng Khê dứt khoát cho cả bọn lên xe, đoạn sai người ghi lại luôn cảnh tượng náo nhiệt này.
Chưa hết, nàng còn cưỡi lên lưng Băng Nguyên Gấu Tuyết, bày ra tư thế oai phong ngút trời, cũng cho người ghi lại.
Mọi người cứ tưởng lần này nàng sẽ chịu ngồi yên một lát.
Kết quả —— Phượng Khê lại dẫn cả bọn lên xe trượt tuyết đi săn thú!
Tuy nhiên bọn họ không dám đi xa, chỉ hoạt động trong phạm vi hai trăm dặm quanh hang gấu.
Dù gì thì nơi này vốn là địa bàn của Băng Nguyên Gấu Tuyết, không lo có yêu thú hệ băng cấp cao khác xuất hiện.
Phượng Khê bắt đầu đại khai sát giới, từ yêu thú cấp thấp đến linh thực hệ băng, cái gì nàng cũng không tha!
Ngay cả rêu phong trên băng nguyên cũng bị nàng nạo cho một lớp!
Thậm chí nàng còn suy tính… có nên xúc ít băng đem về!
Băng Nguyên Gấu Tuyết nhìn cảnh đó, trong lòng bi thương: Đợi nha đầu này đi rồi, chắc ta chỉ còn cách l.i.ế.m tay gấu sống qua ngày…
Phượng Khê vẫn thấy chưa đủ hả hê, bèn xúi giục Băng Nguyên Gấu Tuyết mở rộng địa bàn!
Ban đầu nó còn do dự, vì phía bên kia là địa bàn của Băng Toái Hổ Nha Kiếm – thứ không dễ chọc.
Nhưng làm sao chịu nổi Phượng Khê xạo sự?
Lừa đến mức nhiệt huyết sôi trào, chỉ thiếu nước cầm cờ xung trận!
Nếu không phải bị Phượng Khê giữ lại, có khi nó đã xông lên đánh lộn rồi!
Phượng Khê đâu có định đánh trực diện. Đánh trực diện phí tổn lớn, không kinh tế.
Phải dùng mưu.
Nàng dùng lại sách lược cũ, đem mình và nhóm Tần Thời Phong làm mồi nhử, dẫn dụ con hổ răng kiếm lòi mặt ra.
Đợi cho nó sơ hở mỏi mệt, liền thả Băng Nguyên Gấu Tuyết cùng bầy sói xông lên giết!
Sau một trận đại chiến long trời lở đất, Băng Toái Hổ Nha Kiếm rốt cuộc bỏ mạng.
Phượng Khê lắc đầu nhỏ, cảm thán:
“Kim Đan hậu kỳ hệ băng yêu thú đúng là khó nhằn thật đó nha… Ta mệt muốn xỉu rồi!”
Mọi người: “…”
Toàn bộ hành trình ngươi chỉ cầm thanh mộc kiếm múa múa, trên áo không dính nổi giọt máu, ngươi nói mệt cái gì?
Không biết người ngoài nhìn vào còn tưởng ngươi đang dựng đàn giảng pháp chứ không phải đánh trận đâu!
Quân Văn là người đầu tiên hùa theo thổi cầu vồng: “Tiểu sư muội thần cơ diệu toán, chỉ huy vô song!”
Hình Vu lập tức nối lời, ngâm thơ tại chỗ: “Xe trượt băng chạy như tên, thắng trận đều nhờ Khê tiểu muội hiền!”
Những người khác cũng vội vã hùa theo nịnh vài câu.
Phượng Khê chu miệng nhỏ, thoải mái hưởng thụ.
Cả đám thầm nghĩ: Tiểu sư muội cái gì cũng tốt, chỉ là có chút… bệnh thành tích.
Nhưng thôi, nàng thích nghe, thì cứ nói thêm vài câu cũng chẳng mất mát gì.
Ai biểu nàng là tiểu sư muội của cả bọn chứ!
Sau khi nịnh xong, mọi người quay ra kiểm tra t.h.i t.h.ể con hổ răng kiếm.
Đa phần vết thương là do Băng Nguyên Gấu Tuyết và bầy sói gây ra, một phần nhỏ do pháp thuật và linh khí của mọi người.
Nhưng rồi —— bọn họ phát hiện phía sau đầu con hổ có một vết thủng chí mạng.
Thì ra đó mới là vết thương trí mạng thực sự.
Tất cả ánh mắt bèn quay về ba người: Giang Tịch, Tần Thời Phong, và Lăng Thiên Đình.
Bởi vì đó rõ ràng là vết c.h.é.m do kiếm quang gây nên, mà chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ mới xuất ra được kiếm quang.
Ba người Giang Tịch lập tức ngơ ngác:
“Chúng ta hình như… chưa c.h.é.m vào ót nó bao giờ mà?”