Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 82
Cập nhật lúc: 2025-06-14 16:53:48
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
82. Hắn chẳng mấy chốc liền... không còn nguyên vẹn
Ba người Giang Tịch đều đồng loạt lắc đầu: “Không phải bọn ta làm.”
Phượng Khê yếu ớt giơ tay nhỏ: “Là muội! Là muội làm chuyện tốt đó!”
Mọi người: Ha hả.
Ngươi là một tiểu nha đầu Luyện Khí kỳ, từ đâu mà phóng ra được kiếm quang? Chém gió mà không biết thẹn à?!
Ngay cả Quân Văn với Hình Vu cũng cảm thấy Phượng Khê đang nói đùa.
Phượng Khê chớp chớp mắt, bộ dạng vô tội.
Nhưng mà, rõ ràng là ta làm thiệt mà!
Khi nãy nàng cầm mộc kiếm đứng múa may làm bộ chỉ huy chiến đấu, tay tiện tiện gõ một cái, liền thấy một đạo bạch quang bay vèo vèo xuyên qua gáy của Băng Toái Hổ Nha Kiếm.
Trúng ngay một phát, nó lập tức tắt thở.
Giờ thấy mọi người không tin, nàng lại cầm mộc kiếm lên khoa tay múa chân một trận — đáng tiếc, ngay cả cái bóng của kiếm quang cũng không ra!
Chẳng lẽ là... ta hoa mắt?
Mọi người thì không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa, đoán là lúc hỗn chiến, đám người Giang Tịch vô tình chọc trúng sau ót của nó thôi.
Dù gì thì, Băng Toái Hổ Nha Kiếm cũng đã chết, hôm nay có thể nói là toàn thắng đại thu hoạch.
Tần Thời Phong quay sang nói với Phượng Khê: “Phượng Khê sư muội, muội thu t.h.i t.h.ể con Băng Toái Hổ Nha Kiếm về đi.”
Hiện tại, chiến lợi phẩm đều tập trung để ở chỗ Phượng Khê thống nhất quản lý, danh chính ngôn thuận gọi là "phân phối hợp lý"!
Mọi người cũng không có ý kiến gì. Dù Phượng Khê có nuốt luôn cũng chẳng ai trách, dù sao mạng là nàng cứu.
Phượng Khê chắp tay nhỏ sau lưng, ung dung thong thả đi tới, thu Băng Toái Hổ Nha Kiếm vào nhẫn trữ vật.
Những ngày sau đó, đoàn người tiếp tục phong cách "càn quét", điên cuồng vơ vét đủ loại bảo vật khắp vùng.
Đến khi thấy cũng gần đủ rồi, Phượng Khê cùng mọi người bàn bạc, quyết định lên đường rời khỏi Cực Địa Băng Nguyên.
Mọi người ngồi lên xe trượt tuyết, theo phương hướng cửa ra của băng nguyên lao đi vun vút.
Ngoại trừ mấy con sói kéo xe, phần còn lại đều được Phượng Khê phân công hợp lý: một nhóm làm tiên phong dò đường, nhóm khác theo sau canh phòng hậu trận.
Cách bố trí này có thể đảm bảo đoàn xe không bị phục kích cả trước lẫn sau.
Cũng chính vì lý do này, Phượng Khê mới tự mình chế tạo ra xe trượt tuyết.
Bằng không thì ngồi luôn lên lưng sói cho rồi, việc gì phải bày vẽ?
Mặt khác, tất cả ngồi trong xe, dễ dàng trao đổi, gặp chuyện bất ngờ cũng tiện phối hợp, không bị chia cắt.
Ban ngày hành trình trôi chảy vô cùng, nào ngờ vừa tối xuống, bọn họ liền thấy một tòa thành trì xuất hiện trước mặt.
Một tòa thành... từ trên trời rơi xuống?
Đèn đuốc sáng trưng, người qua kẻ lại tấp nập.
Giữa nền băng nguyên mênh m.ô.n.g vô tận, cảnh này chẳng khác gì gặp quỷ!
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Phượng Khê.
Không biết từ bao giờ, mọi người đều đã quen nghe Phượng Khê chỉ huy.
Phượng Khê chớp mắt: “Chúng ta vòng qua đi.”
Không ai có dị nghị.
Phượng Khê nói vòng là có lý do để vòng.
Thế nhưng chưa đi được bao xa, bọn họ liền phát hiện — bất kể rẽ trái rẽ phải hay đi vòng cung, tòa thành đó cứ như ma quái mà xuất hiện ngay trước mắt họ!
Phượng Khê bĩu môi: “Ai da, cái thành này là muốn bám dai không dứt đây mà. Vậy... hay là muội dẫn mọi người vào chơi thử một chuyến?”
Mọi người: ……Ngươi xác định là "chơi chơi", chứ không phải "toi mạng"?
Nhưng mà giờ đã không còn đường lui. Không vào, thì căn bản không thể rời khỏi Cực Địa Băng Nguyên.
Phượng Khê thu hồi xe trượt tuyết, cho Lang Vương về túi linh thú.
Sau đó ra hiệu Tần Thời Phong thu luôn mấy con sói còn lại.
Dàn xếp xong xuôi, nàng dẫn cả đoàn đi tới trước cổng thành.
Ngay tại cổng, hai tên lính gác đột nhiên xuất hiện như thể mọc ra từ hư không. Một tên giơ tay nói:
“Mỗi người vào thành phải nộp một quả băng phách ngàn năm. Nếu không có, nộp một trăm vạn linh thạch cũng được.”
Mọi người trợn tròn mắt!
Băng phách ngàn năm?!
Đừng nói ngàn năm, đến cả trăm năm bọn họ cũng chưa từng thấy bao giờ!
Nghe đồn băng phách chỉ có ở trung tâm Cực Địa Băng Nguyên, nơi đến cả tu sĩ Hóa Thần cũng không dám bén mảng tới gần!
Nên cái thứ gọi là "băng phách", với bọn họ chẳng khác gì truyền thuyết. Mắt thường còn chưa từng thấy, chứ nói gì đến chuyện có sẵn một quả!
Về phần trăm vạn linh thạch? Bọn họ moi hết người ra chắc cũng không đủ!
Mọi người còn đang ngồi phát sầu, thì đã thấy Phượng Khê moi từ nhẫn trữ vật ra... một cục đá kỳ dị.
Đưa cho thủ vệ.
Thủ vệ liếc nhìn, gật đầu:
“Ngươi có thể vào.”
Những người còn lại: “……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-82.html.]
Cái kiểu này cũng qua cửa được á?!
Thế là mấy người phía sau học theo, cũng nhặt đá lên giả bộ lừa gạt trận pháp.
Chỉ có điều tố chất tâm lý của bọn họ sao sánh được với Phượng Khê—một đám căng như dây đàn, thấp thỏm không yên, y như trộm gà, có hai người còn suýt thì trượt chân té sấp mặt.
Sau khi tất cả bước vào trong thành, vừa ngẩng đầu nhìn lên, ai nấy đều đứng hình.
Giữa ban ngày mà trên trời treo một vầng trăng m.á.u đỏ rực?!
Hình Vu hoảng hồn hét to:
“Khoan đã, đây... đây là Ma giới!”
Tất cả đều lạnh sống lưng.
Ngày đêm đảo lộn, hồng nguyệt treo lơ lửng, cảnh tượng này chỉ có thể là Ma giới.
Dĩ nhiên, bọn họ cũng biết đây không phải Ma giới thật ngoài thế giới kia, nhưng vấn đề là tại sao ngay giữa băng nguyên nơi cực Bắc lại có thành trì của Ma tộc?!
Chuẩn hơn thì… đây là một tòa thành chết.
Những âm thanh ồn ào náo nhiệt bên ngoài chỉ là giả, nơi này thực ra im ắng như nghĩa địa.
Mọi người đang nơm nớp lo lắng, thì Phượng Khê chớp đôi mắt sáng long lanh, hỏi một câu:
“Chắc chắn đây là thành của Ma tộc chứ? Không nhầm đấy chứ?”
Mọi người: “……”
Muội vui vẻ ở điểm nào vậy muội muội?
Sau khi nhận được xác nhận, tiểu sư muội nở nụ cười rạng rỡ như ánh trăng:
“Thành Ma tộc thì chắc chắn có bảo tàng! Biết đâu còn có cả điển tịch bí truyền! Nếu chúng ta lấy được, sau này đánh Ma tộc chẳng phải tiết kiệm được bao nhiêu sức lực à?”
Mọi người: “……”
Nói mấy câu đại nghịch bất đạo thế này, muội không sợ thứ trong thành nó vả cho không trượt phát nào à?!
Ngay lúc đó, từ bốn phương tám hướng bỗng vang lên một giọng nói âm u lạnh lẽo:
“Nhân tộc, quả nhiên ti tiện! Mỗi giây mỗi phút trong đầu toàn âm mưu quỷ kế!”
Sắc mặt Giang Tịch và đám người lập tức đổi màu, ai nấy vào thế sẵn sàng tử chiến.
Riêng Phượng Khê vẫn mặt mày tươi rói, điềm nhiên nói:
“Tiền bối, vãn bối vừa rồi cố ý nói vậy để mời ngài ra mặt đấy chứ! Nếu ngài đã cho tụi ta vào thành, hẳn cũng chẳng để tâm chuyện chúng ta là Nhân tộc, đúng không ạ?
Mà thật ra nghĩ kỹ thì, Nhân tộc với Ma tộc khác gì nhau đâu? Ở đâu chẳng có người tốt kẻ xấu, ở đâu chẳng có lừa lọc dối gian. Chỉ cần gặp đúng người, là người hay ma cũng đâu quan trọng.
Tiền bối ta nói có đúng không?”
Giọng nói kia khẽ hừ một tiếng:
“Miệng còn hôi sữa mà đã dẻo quẹo! Nhưng ngươi nói cũng có lý. Cho các ngươi vào được, bổn tọa cũng không câu nệ Nhân tộc hay Ma tộc.
Có điều… luật là luật, trừng phạt thì vẫn phải có.
Mỗi hai người một tổ, tự giao đấu với nhau. Bắt buộc phải khiến đối phương… tàn phế. Nếu không, ta diệt sạch các ngươi ngay lập tức!”
Đám người Giang Tịch nghiến răng ken két. Tên Ma tộc này rõ ràng đang đùa giỡn bọn họ!
Nếu đã như vậy, thì liều c.h.ế.t chiến một trận còn hơn là chịu nhục!
Tuy nhiên hiện tại bọn họ nghe theo Phượng Khê, nên vẫn chưa hành động.
Phượng Khê nghiêng đầu hỏi lại:
“Tiền bối, ‘tàn phế’ ở đây là kiểu nào ạ? Là… cắt rụng một bộ phận cơ thể hả?”
Giọng kia do dự một chút rồi nói:
“Đúng vậy, ý bổn tọa là như thế.”
Phượng Khê lập tức quay đầu lại, hô to với mọi người:
“Được! Hai người một tổ! Bắt đầu nhổ sạch lông mi đối phương cho muội!”
Mọi người: “……”
Âm thanh trong không khí: “……”
Thấy không ai phản đối, cả đám thật sự… bắt đầu giúp nhau nhổ lông mi.
Quân Văn đau khổ rên rỉ.
Chưa nhổ bao nhiêu mà khuôn mặt hắn đã… mất cân đối!
Với tư cách là một tên mắc chứng sạch sẽ tự yêu bản thân đến mức bệnh hoạn, hắn không thể chấp nhận được việc khuôn mặt mình có một… lỗ trống!
Nhưng vì mạng sống, hắn đành hy sinh hàng mi đẹp đẽ của mình.
Vì tổng cộng có mười lăm người, nên Phượng Khê bị lẻ một mình.
Cô nàng móc từ tay áo ra một cái kéo nhỏ, vừa lôi ra vừa lẩm bẩm như tụng kinh:
“Trời ơi đất hỡi! Ta đã tàn phế rồi đây!
Thân thể, tóc, da là do cha mẹ ban cho…
Cha ơi, mẹ ơi! Con xin lỗi hai người huhu~!”
Mọi người: “……”
Biết trước là cắt tóc cũng được, sao bắt tụi ta nhổ lông mi?!
Ngươi đúng là… tổ tiên nhà ngươi chắc thiếu đức tám đời!