Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 83
Cập nhật lúc: 2025-06-14 16:53:50
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
83. Phượng Khê mở ra một đợt phản công
Thanh âm kia tám phần là bị thao tác "tào lao mà logic" của Phượng Khê làm cho sốc đến câm nín, hồi lâu cũng không nói được lời nào.
Phải biết mấy kẻ vào thành trước đây, người thì bị c.h.é.m rụng ngón tay út, kẻ thì cụt tai, tuy sau đó có đắp thuốc nối lại, nhưng nhìn cũng thấy hả giận lắm.
Ấy vậy mà tới lượt đám này, sao lại khiến người ta... nín thở không dám cười?
Giọng nói âm u lại vang lên, lần này ngữ khí lạnh lẽo:
“Các ngươi đoán không sai, trong thành này đúng là có trọng bảo của Ma tộc. Nếu có ai trong các ngươi vượt qua được toàn bộ khảo nghiệm, không những có thể lấy được bảo vật, còn có thể an toàn rời đi.
Nhưng nếu không ai qua được… thì xin mời ở lại tế thành!"
Giọng nói ngừng một chút, rồi như nhớ ra điều gì, chậm rãi bổ sung:
"À, tiện thể nhắc cho các ngươi một chuyện. Trước các ngươi đã có tám người vào thành, bọn họ sắp hoàn thành khảo nghiệm rồi. Nếu bọn họ vượt trước, thì các ngươi khỏi cần mơ nữa!
Vậy giờ, các ngươi chọn đi: tham gia khảo nghiệm, hay là đi g.i.ế.c bọn họ cướp phần thắng?"
Giang Tịch với mấy người liếc nhau, trong lòng thầm nghĩ: tám người kia… có khi nào là nhóm Thẩm Chỉ Lan?
Mà bảo đi g.i.ế.c người ấy hả? Không có cửa!
Làm người tuy khổ, nhưng phải có điểm mấu chốt chứ!
Đúng lúc mọi người còn đang do dự, thì lại nghe Phượng Khê ung dung lên tiếng:
"Tiền bối, quy tắc của ngài có hơi... lủng lẳng đó nha!
Thứ nhất, ngài không hề giới hạn thời gian khảo nghiệm. Nhóm vào trước kia cứ thế mà lê lết trong khảo nghiệm bao nhiêu ngày rồi còn chưa xong. Nếu không phải tụi ta đến, chắc bọn họ cọ tới sang năm luôn quá?
Thứ hai, khảo nghiệm thì phải công bằng – công chính – công khai chớ! Ngài bảo tụi ta đông như quân Nguyên mà đi c.h.é.m bọn kia, chẳng phải là lấy nhiều h.i.ế.p ít sao?
Thứ ba, ngài bảo đây là 'nhắc nhở'… chứ không phải đang gian lận à? Ngài làm chủ khảo mà tự tay bẻ luật, khảo nghiệm còn ra thể thống gì?
Theo lý mà nói, giờ người cần bị xử phạt là ngài chứ chẳng phải tụi ta!
Ta hỏi ngài luôn, mười tám khổ hình, ngài muốn chọn kiểu nào?"
Lần này thì thanh âm kia gầm lên giận dữ, gào rú một tràng gì đó mà Phượng Khê nghe xong chỉ biết: chắc chắn không phải lời hay ý đẹp gì.
Hồi lâu sau, thanh âm kia mới nói rít qua kẽ răng:
“Ngươi nói cũng… có lý. Bổn tọa đúng là có chút sơ suất, vì vậy... ta vừa mới tự phế một tay rồi. Được chưa?!”
Phượng Khê chớp mắt, thản nhiên hỏi:
“Nếu ta bảo vẫn chưa vừa lòng, ngài có thể tự bóp cổ c.h.ế.t luôn không?”
Thanh âm kia: “……”
Bây giờ mà mở cửa đuổi đám này ra ngoài… liệu có còn kịp không?
Phượng Khê lại thong dong tiếp lời:
“Dù sao ngài đã sai sót trong quy tắc, vậy thì cũng nên bồi thường một chút chứ. Hay là cho tụi ta nhảy qua mấy phần khảo nghiệm đầu luôn, tiến thẳng vào phần cùng nhóm kia thi cho công bằng? Ngài thấy sao?”
Thanh âm kia: “……”
Ngươi là chủ nhà hay ta là chủ nhà vậy?
Nơi này là thành của ta, ngươi lại dám đảo khách thành chủ, đòi ngang như cua như vậy, không thấy quá quắt à?
Nhưng mà... gom hết bọn chúng lại, cho đám Nhân tộc tự cắn xé nhau, nghe cũng vui vui.
Thế là, giọng nói kia lạnh lùng đáp:
“Được! Bổn tọa đồng ý!”
Vừa dứt lời, cảnh vật trước mắt mọi người lập tức thay đổi trời long đất lở.
Thành trì đâu mất tiêu, trước mặt giờ đây là một chiến trường rộng lớn, xung quanh đầy ma binh ma tướng như hổ đói nhìn chằm chằm vào họ.
Tuy nhiên, thanh âm kia không nói gì thêm. Không ai biết phải làm sao để vượt qua khảo nghiệm này.
Có phải g.i.ế.c hết đám ma binh này không?
Ngay lúc mọi người còn đang suy đoán, Tần Thời Phong đột nhiên reo lên:
“Nhìn kìa! Hình như là nhóm người Chỉ Lan sư muội!”
Tất cả đồng loạt quay lại nhìn theo tay hắn chỉ. Quả nhiên cách một tầng kết giới trong suốt, nhóm Thẩm Chỉ Lan đang đại chiến với Ma tộc.
Thi thể ma tộc xung quanh họ chất đống như núi, m.á.u chảy thành sông.
Thẩm Chỉ Lan cũng đã nhìn thấy bọn họ.
Tay nàng run lên.
Mấy người kia không chết? Còn vào được trong thành? Còn theo kịp tiến độ khảo nghiệm?
Không! Không được!
Ma bảo là của nàng!
Chỉ có nàng mới xứng có nó!
Thẩm Chỉ Lan nghiến răng quay mặt đi, càng đánh càng hăng.
Tuy không ai nói rõ quy tắc, nhưng nàng nghĩ: Nhân tộc với Ma tộc – nói ngắn gọn chính là một chữ "giết". Chỉ cần g.i.ế.c sạch đám Ma tộc kia, khẳng định là vượt khảo nghiệm!
Lúc này, Hình Vu liếc đại sư huynh nhà mình đang nhìn về phía Thẩm Chỉ Lan mà ánh mắt long lanh, hừ lạnh một tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-83.html.]
“Huynh mà còn nhìn nàng ta say mê như vậy, ta đá huynh sang bển luôn cho đoàn tụ nha?”
Tần Thời Phong lập tức có chút xấu hổ:
“Ta không có ý gì khác, chỉ là thật lòng vui mừng vì bọn họ vẫn còn sống.”
Hình Vu liếc hắn một cái, cười khinh:
“A, nhưng mà hình như người ta lại không vui vì huynh còn sống đâu nhỉ?
Đợi về tông môn, huynh nên đi trị đôi mắt của mình đi là vừa!
Tin ta đi, mắt huynh nhất định là có bệnh.
Mù một đoạn!”
Tần Thời Phong suýt nữa giơ tay lên tát Hình Vu bay khỏi địa cầu!
Nhưng khổ nỗi Hình Vu còn chưa khỏi hẳn, lại thêm lúc này không phải thời điểm để cãi nhau, chỉ đành hừ lạnh một tiếng, nén giận không nói.
Phượng Khê giờ phút này càng nhìn Hình Vu càng thấy vừa mắt —
Cái miệng này đúng là không bôi phấn thoa son, nhưng lời nói thì thật êm tai quá đi mất!
Đúng lúc ấy, đám ma binh ma tướng như thủy triều ầm ầm lao đến!
Trong thức hải Phượng Khê vang lên tiếng gọi gấp gáp của tiểu hắc cầu:
“Chủ nhân! Mau lên! Cho ta ăn ma khí đi!
Ma khí đám này vừa tinh vừa thuần!
Một đớp bằng mười đớp binhg thường!
Nhanh! Hành động mau lên!
Cơ hội ngàn năm có một đó!”
Phượng Khê lập tức mắt sáng như sao, rút ngay mộc kiếm, hú lên một tiếng rồi…
Bắt đầu một mình —— Phản công!
“Ma tộc to gan! Dám cả gan xâm phạm biên cảnh tộc ta, Phượng Khê ta hôm nay liều mạng với các ngươi!”
“Xem chiêu! Mù mắt nè! Thọc lỗ mũi nè! Chém cụt tai nè!”
“Ta giết! Ta giết! Ta g.i.ế.c giết giết!”
…
Nàng bị cuốn vô trận chiến, giữa đại quân Ma tộc c.h.é.m đông g.i.ế.c tây, chẳng khác nào con quay người!
Lạ lùng là, dù nàng lao vào đại quân Ma tộc tới lui ba lượt, lại không hề bị thương chút nào.
Đám ma binh kia như thể đầu óc có vấn đề, mỗi lần đối diện với nàng đều ấp a ấp úng, lưỡng lự do dự.
Giang Tịch và mọi người đứng bên ngoài lo đến đổ mồ hôi:
“……”
Tiểu sư muội Phượng Khê nhà ta… khí chất cá nhân đã cường đại đến mức này rồi sao?
Đến cả Ma tộc cũng không nỡ làm nàng bị thương?
Thật ra bọn họ nào biết — là tiểu hắc cầu lén dùng thủ đoạn, ngụy trang cho nàng thành “nửa Ma tộc”.
Sở dĩ là "nửa", là vì nếu ngụy trang hoàn toàn thì sẽ bị Giang Tịch đám người phát hiện sơ hở.
Nhưng "nửa" thì lại chẳng ai nghi ngờ. Chung quanh đều là Ma tộc, hơi thở dính một chút khí tức Ma tộc cũng là chuyện thường tình.
Chính vì thế, đám đại quân Ma tộc vốn đầu óc đơn giản liền đần mặt ra ——
Ơ? Hình như người một nhà?
Người một nhà thì không được giết!
Thế là mặc kệ Phượng Khê bay tới lượn lui, tự do tung hoành giữa chiến trường!
Tiểu hắc cầu thì hạnh phúc đến mức muốn khóc!
Lâu rồi nó chưa được ăn loại ma khí nào ngon và tinh thuần như vầy!
Nó biết ngay là mình chọn chủ nhân không sai!
Tuy chủ nhân vô lương tâm tu vi chẳng ra làm sao, nhưng đầu óc thì có thừa nha!
Theo nàng rồi, chỉ số hạnh phúc của nó cứ thế mà tăng vù vù!
Còn về mấy chuyện trước kia bị nàng ức hiếp…
Thôi, quá khứ để gió cuốn đi!
Rất nhanh, tiểu hắc cầu đã căng phồng thành một… đại hắc cầu.
Phượng Khê cũng mệt đến mức chạy không nổi.
Thế là nàng khoanh luôn một cái vòng trên mặt đất, rồi ngồi luôn vào giữa vòng.
Đám ma binh ma tướng kia y như bị cái vòng đó dọa sợ, không ai dám bước vào nửa bước.
Giang Tịch và mọi người g.i.ế.c đến mức tơi bời hoa lá, quay đầu nhìn lại:
“……”
Sao đãi ngộ khác nhau vậy hả trời?!