Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 85
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:04:45
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
85. Phong lưu lại phong lưu quá độ
Lão giả đời này từng gặp qua rất nhiều người, có Nhân tộc, có Ma tộc, thậm chí còn có cả những chủng tộc khác như Yêu tộc, Yếm tộc, vân vân...
Nhưng mà, mặt dày vô sỉ đến như vầy, vẫn là lần đầu tiên trông thấy!
Lão mơ hồ cảm thấy bả vai trái của mình hơi đau.
Có thể không đau sao?!
Vừa mới tự mình bẻ gãy cánh tay trái đấy!
Lại nghĩ đến mười vạn ma binh ma tướng bị lừa đến hồn phi phách tán, hắn nghiến răng ken két.
“Ngươi tên là Phượng Khê?”
Phượng Khê gật đầu, rất có lễ độ nói: “Bất tài, chính là tại hạ.”
Lão giả: “……”
“Lúc trước ngươi nói cái gì Nhân tộc Ma tộc hòa thuận chung sống, đều là ngươi bịa ra?”
Phượng Khê lại gật đầu: “Ừm, chuyện kia là do ta hư cấu cả, nếu có điểm trùng hợp, đơn thuần chỉ là ngẫu nhiên thôi.”
Lão giả đột nhiên cảm thấy không muốn nói chuyện với nàng nữa, dứt khoát muốn giơ tay đập c.h.ế.t cho rồi!
Nhưng nghĩ đến tâm nguyện còn chưa hoàn thành, hắn đành phải cố nuốt m.á.u xuống, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Ngươi biết toà thành này tên là gì không?”
Phượng Khê lắc đầu: “Không biết. Khi ta tiến vào cũng không thấy biển tên treo trên cửa thành. Lẽ nào gọi là Vô Danh thành?”
Lão giả: “…… Ngươi đoán đúng rồi.”
Thực sự là quá phận mà!
Hắn sợ mình bị tức chết, bèn bỏ qua luôn câu nghi vấn, nói thẳng một hơi:
“Sở dĩ gọi là Vô Danh thành, không phải vì quy mô quá nhỏ không xứng có tên, mà bởi vì nơi này vốn là một toà thành có thể di động!
Nói chính xác, đây là một kiện pháp khí có thể truyền tống Ma khí trong nháy mắt.
Ma tộc dựa vào Vô Danh thành đã mấy lần đánh úp Nhân tộc, lần nào cũng toàn thắng trở về.
Chỉ là không ngờ trong một lần tập kích, Vô Danh thành lạc phương hướng, rơi thẳng vào trung tâm vùng Cực Địa Băng Nguyên.
Vùng trung tâm kia băng hàn tận xương, yêu thú cấp Hóa Thần kỳ thì nhiều vô số kể. Chúng ta chỉ cầm cự được một tháng, cuối cùng thành hủy người vong……”
Phượng Khê thầm nhớ lại những chuyện thương tâm đời này từng nghe qua, cố nhịn không để mình cười ra tiếng.
Đám Ma tộc này cũng thật biết… phong lưu!
Phong lưu lại phong lưu quá độ!
Cuối cùng phong lưu đến c.h.ế.t luôn!
Lão giả vẫn đắm chìm trong bi thương, không chú ý tới biểu cảm trên mặt Phượng Khê.
Tất nhiên, cho dù có chú ý thì lúc này mặt mũi tiểu sư muội nhà ta cũng vô cùng bi ai đau khổ!
Không biết còn tưởng tam cô lục bàcủa nàng đều c.h.ế.t ở Vô Danh thành!
Lão giả trấn định lại tâm tình, lúc này mới nói:
“Sau khi Vô Danh thành gặp chuyện, chúng ta không cách nào liên lạc được với ngoại giới.
Cho nên, hiện giờ ta chỉ có một nguyện vọng — là có người có thể đem chân tướng mọi chuyện truyền báo đến Ma tộc.
Để tất cả Ma tộc biết, mười vạn tướng sĩ chúng ta không phải đào binh hèn nhát, mà là rơi vào trung tâm vùng Cực Địa Băng Nguyên, toàn quân tận diệt vì nước vì dân.”
Phượng Khê chớp mắt mấy cái: “Chỉ thế thôi?”
Lão giả gật đầu: “Ngươi có lẽ thấy nguyện vọng này có chút nực cười, nhưng đây là chấp niệm mấy vạn năm của chúng ta.
Chúng ta không sợ sống chết, vì đó là sứ mệnh của Ma tộc tướng sĩ.
Chúng ta chỉ không ngờ, c.h.ế.t rồi mà còn bị hiểu nhầm, không được đánh giá công bằng.”
Mọi người nghe đến đây, đều có chút động lòng.
Có lẽ vì chấp niệm của lão giả, có lẽ vì dũng khí không sợ c.h.ế.t của Ma tộc tướng sĩ, hoặc cũng có thể vì vô số sinh linh nhỏ bé trong dòng sông thời gian vô tận này…
Không biết là điều gì đã chạm đến nơi mềm yếu trong lòng họ.
Lúc này, lão giả là Nhân tộc hay Ma tộc đã không còn quan trọng nữa.
Một vài phẩm chất tốt đẹp, vốn chẳng phân biệt chủng tộc.
Ngay trong thời khắc cảm động ấy…
Phượng Khê mở miệng đánh vỡ bầu không khí:
“Tiền bối, ngài lảm nhảm cả buổi rồi, còn chưa nói cho ta biết chỗ tốt đâu!
Không có lợi ích, chuyện này ta không làm!”
Lão giả: “……”
Mọi người: “……”
Lão giả hít sâu một hơi, cố kìm nén tức giận: “Đương nhiên là có lợi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-85.html.]
Tuy rằng vùng trung tâm Cực Địa Băng Nguyên mới sản sinh ra được băng phách, nhưng vạn năm trước từng xảy ra địa long xoay mình, một ít băng phách đã bị rửa trôi ra vùng rìa.
Nếu ngươi chịu đáp ứng lời thỉnh cầu của ta, lại lập tâm ma thề, ta sẽ nói cho ngươi biết địa điểm có băng phách kia.”
Ánh mắt Phượng Khê sáng rực: “Có nhiều không? Có mấy vạn viên không?”
Lão giả: “……”
Mấy vạn viên?!
Ngươi tưởng băng phách là cái đống đá vụn trong nhẫn trữ vật của ngươi đấy à?!
Nghĩ đến đây lại càng giận hơn!
Đám người trước thì trả bằng linh thạch, đến lượt nha đầu này lại dám trả bằng một đống đá nát!!!
“Ước chừng mấy chục viên! Còn lấy được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của các ngươi!”
Phượng Khê lập tức cụt hứng:
“Chỉ có nhiêu đó thôi á?
Thôi được rồi, thấy ngài cũng tội nghiệp quá, ta đây ráng nhắm mắt làm phước một phen!”
Lão giả: “……”
Ngươi có biết chỉ một khối băng phách ngàn năm cũng đủ bán được mấy trăm vạn linh thạch không hả?!
Nếu là băng phách vạn năm thì khỏi nói, giá trị phải đến trăm triệu linh thạch đó đồ không biết nhìn hàng!
Chưa kịp tức thì Phượng Khê đã hớn hở phát thề độc:
“Ta, Phượng Khê, tại đây xin thề, với điều kiện là không nguy hiểm tới tính mạng, trong thời gian cho phép, tu vi cho phép, hoàn cảnh cho phép, nếu như mọi thứ đều OK thì ta sẽ truyền tin của Vô Danh thành đến Ma tộc.
Nếu ta nuốt lời... thì trời khiến ta biến thành phế vật Ngũ linh căn!”
Lão giả: “……”
Mọi người: “……”
Lần đầu tiên bọn họ nghe được kiểu phát thề độc mà phải kèm theo cả đống điều khoản điều kiện như ký hợp đồng thế này!
Có điều... lời thề độc thì vẫn đủ độc.
Ngũ linh căn thì khác gì hoàn toàn phế tu đâu?
Lão giả cũng là người giữ chữ tín, lập tức đưa cho Phượng Khê một tấm bản đồ, trên đó đánh dấu rõ ràng vị trí có băng phách.
Thật sự là ở khu vực giáp ranh Cực Địa Băng Nguyên như hắn nói.
Phượng Khê cười tít mắt cất bản đồ, sau đó lại hỏi:
“Lão già, mấy người vào trước đi đâu hết rồi?”
Từ một tiếng “tiền bối” giờ rớt thẳng xuống thành “lão già”, lão giả: “……”
Ta vừa hết giá trị uy h.i.ế.p cái là ngươi liền đổi cách xưng hô luôn hả?!
Có điều, hắn vẫn nhẫn nhịn trả lời:
“Đám người đó ngu không để đâu cho hết. Tưởng g.i.ế.c sạch Ma tộc tướng sĩ ta thì ta sẽ giao Ma tộc trọng bảo cho họ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Ta đã đưa bọn họ truyền tống thẳng vào trung tâm Cực Địa Băng Nguyên rồi, sống được hay không thì xem tạo hóa!”
Phượng Khê nghe xong, tâm trạng lập tức tươi rói như nắng sớm!
Nàng chớp chớp mắt:
“Ý ngài là, băng phách chẳng qua chỉ là phần quà kèm theo, không phải cái gọi là trọng bảo ngài nói ban đầu đúng không?
Ta phí bao công sức siêu độ giúp mười vạn ma binh ma tướng của ngài, rốt cuộc ngài còn giấu giếm, vậy là không có thành ý rồi nha!
Dù là Nhân tộc hay Ma tộc thì cũng nên giữ chữ tín chứ?
Ngài lật lọng như vậy, có phải là... hơi mất mặt không?”
Lão giả: “……”
Ngươi làm ta hóa đơn thân, cô hồn dã quỷ, mười vạn ma binh ma tướng đều bị ngươi gạt cho tan hồn nát vía, ta còn phải biết ơn ngươi, còn phải tặng trọng bảo cho ngươi sao?!
Ngươi mặt dày quá rồi đó!
Hắn hừ lạnh một tiếng:
“Dù ta có muốn tặng ngươi trọng bảo của Ma tộc thì ngươi cũng lấy không nổi!
Cái gọi là trọng bảo Ma tộc, chính là Vô Danh thành! Mà Vô Danh thành giờ đã chìm trong lòng Cực Địa Băng Nguyên, ngươi đào nổi không?”
Phượng Khê chớp chớp mắt:
“Đào được hay không tính sau, trước tiên ngài cho hay không cho cái đã?
Nếu không cho, đến khi ta truyền tin cho Ma tộc thì không quản được cái miệng, nói linh tinh sao?
Không chừng đến lúc đó... danh tiết cuối đời của ngài cũng giữ không nổi đó?”
Lão giả: “……”
...Mấy vạn năm không ra ngoài, Nhân tộc rốt cuộc đã xảy ra chuyện biến dị gì vậy?!
Sao giờ lại xuất hiện ra cái thể loại vô sỉ như thế này?!