Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 88
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:04:52
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
88. Ta đây hừng hực như lò than, giờ thì khỏi nói chi đến mặt mũi nữa rồi
Bách Lí Mộ Trần cảm thấy Phượng Khê đang nói hươu nói vượn, liền trừng mắt nhìn sang Tần Thời Phong:
“Thời Phong, những lời kia là Phượng Khê thật sự nói à?”
Tần Thời Phong do dự một thoáng, rồi gật đầu:
“Là… thì cứ cho là vậy đi.”
Bách Lí Mộ Trần: “…”
Là thì là, không phải thì không phải, cái kiểu trả lời lưng chừng thế kia là ý gì?
Lúc này Hình Vu lớn tiếng hét lên:
“Phượng Khê tiểu sư muội nói đều là sự thật! Tất cả chúng ta đều có thể làm chứng!
Thẩm Chỉ Lan vì tranh đoạt ma bảo, chẳng những vẫy đuôi lấy lòng lão ma đầu, còn quay mặt không thèm cứu chúng ta, kết quả bị báo ứng, bị lão ma đầu một cước đá thẳng vào trung tâm của cực địa băng nguyên!
Liễu sư huynh, huynh nói đi!”
Liễu Thiếu Bạch vốn trong lòng vẫn áy náy vì ở bí cảnh không đứng ra bênh vực Phượng Khê, mà giờ nghe nàng nói đại bộ phận đều là thật, dù có là nói dối, hắn cũng sẽ vỗ n.g.ự.c làm chứng.
Vì vậy, hắn lập tức vỗ ngực:
“Đúng thế! Tất cả đều là ta tận mắt nhìn thấy!”
Vài vị đệ tử bị thương nặng cũng lập tức lao ra làm chứng.
Nếu không có Phượng Khê, mấy người bọn họ sớm đã c.h.ế.t rét ở băng nguyên, không nhân lúc này mà trả ơn thì đợi đến bao giờ?
Bách Lí Mộ Trần mặt lúc đỏ lúc trắng, thật sự khó mà tin được… Chỉ Lan bọn họ lại có thể làm ra chuyện vẫy đuôi nịnh nọt Ma tộc như thế?
Ngay lúc này, Phượng Khê mở miệng:
“Thật ra thì nói như vậy cũng hơi phiến diện, dù sao thì Thẩm Chỉ Lan cũng đã dùng truyền tống linh bảo cứu chúng ta ra khỏi bí cảnh Quy Bối Sơn.”
Bách Lí Mộ Trần lập tức như bắt được thang leo xuống, vội vàng gật đầu:
“Đúng đúng! Chỉ Lan chỉ là nhất thời hồ đồ, bản tính nàng vẫn là lương thiện!”
Phượng Khê khẽ chớp mắt, xem ra năm tên tán tu nghe lời nàng dặn, không hề tiết lộ chuyện Thẩm Chỉ Lan bỏ rơi họ.
Nàng thuận miệng hỏi:
“Phải rồi, Bách Lí chưởng môn, kiện truyền tống linh bảo kia của Thẩm Chỉ Lan rốt cuộc có thể truyền tống được bao nhiêu người một lần thế?”
Bách Lí Mộ Trần lòng nóng như lửa đốt, đâu có tâm trí suy nghĩ kỹ, liền thuận miệng đáp:
“Ba mươi người, sao vậy?”
Phượng Khê gật gù:
“À ra vậy.
Thế thì lạ rồi. Lúc từ bí cảnh ra, Thẩm Chỉ Lan lại nói chỉ truyền được mười tám người, bỏ mặc bọn ta – ba người của Huyền Thiên Tông và năm tên tán tu.
Xem ra, là nàng cố ý bỏ rơi đấy chứ còn gì?
Chậc chậc, lúc trước ta còn nghĩ nàng có chút đáng thương, giờ nhìn lại, quả là chẳng có chỗ nào nên người cả!
Theo ta thấy, ngài cũng khỏi cần đi cứu nàng làm chi cho tốn sức.
Mặt hàng như thế, nên trực tiếp xoá tên cho rảnh nợ.
Mấy tên còn lại cũng chẳng ra gì, hoặc là thấy c.h.ế.t không cứu, hoặc là không có chính kiến, cứ thế mà gạt hết một lượt cho sạch!
Trong Hỗn Nguyên Tông hạt giống tốt còn đầy, ngài chọn vài tên khác là được!
À đúng rồi, trong tông môn ngài còn dư cái thứ tên là Lộ Tu Hàm, cái thứ đó cũng chẳng phải hàng tốt gì, dứt khoát đập c.h.ế.t cho lẹ.”
Bách Lí Mộ Trần tức thì giận đến nổ phổi:
“Ngươi—— láo xược!”
Tiêu Bách Đạo lập tức kéo Phượng Khê về sau lưng mình, chắn trước mặt nàng:
“Ngươi trút giận lên tiểu bối thì tính là bản lĩnh gì? Có chuyện thì nói với ta!
Nói cho cùng, Tiểu Khê nói sai chỗ nào?
Phẩm hạnh của Thẩm Chỉ Lan, ngươi là người rõ ràng nhất!
Trước đó còn âm thầm giở trò trong buổi tuyển chọn nội môn, suýt hại c.h.ế.t Tiểu Khê, chẳng phải đã nói lên lòng dạ bất chính rồi sao?
Cái đồ lão hồ đồ như ngươi mới có thể thu loại đệ tử đó làm thân truyền!
Giờ thì hay rồi, một viên cứt chuột hỏng cả nồi canh, dạy hư luôn mấy đứa còn lại!
Theo ta thấy, Tiểu Khê nói đúng đấy, loại người như vậy không cứu cũng được, c.h.ế.t cho đỡ phiền!”
Bách Lí Mộ Trần tức đến phát điên, tóc gần như dựng đứng lên!
Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê vội chạy tới can ngăn:
“Tiêu chưởng môn, bớt giận một chút, dù nhân phẩm của Thẩm Chỉ Lan còn cần xem xét, thì người nên cứu vẫn phải cứu.
Cứu về rồi muốn trừng phạt thế nào thì cứ để Bách Lí chưởng môn xử trí cũng không muộn.”
Dù sao thân truyền đệ tử cũng là bảo bối của tông môn, đâu thể nói bỏ là bỏ!
Huống chi Thẩm Chỉ Lan cùng lắm là thấy c.h.ế.t không cứu, còn chưa đến mức cấu kết Ma tộc hại đồng môn.
Bách Lí Mộ Trần vẫn còn trông cậy vào mọi người giúp hắn cứu người, chẳng dám phát tác thêm, chỉ đành hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-88.html.]
Phượng Khê chớp chớp mắt, lại từ sau lưng Tiêu Bách Đạo thò ra, đi tới trước mặt Hồ Vạn Khuê cúi người hành lễ:
“Hồ chưởng môn, mấy ngày trước bọn ta lâm vào hiểm cảnh, cách duy nhất để thoát thân là ký khế ước với băng nguyên Gấu Tuyết.
Khi ấy chỉ có mình ta là không bị nó đề phòng, thành ra chỉ có thể do ta lập khế ước.
Nhưng mà… ta lại không biết pháp quyết ngự thú.
Tần sư huynh vì đại cục mà suy xét, không tiếc trái điều môn quy, truyền cho ta Ngự Thú Tông ngự thú pháp quyết.
Sau đó, dưới sự nỗ lực của cả đoàn, ta thành công ký khế ước được với băng nguyên Gấu Tuyết, sau đó lại thêm một con Lang Vương thị huyết vùng địa cực.
Cũng chính vì vậy mà chúng ta mới có thể toàn mạng rời khỏi cực địa băng nguyên.
Tất cả những điều này đều là nhờ vào Tần sư huynh đại công vô tư, lại càng là nhờ Hồ chưởng môn ngày thường dạy dỗ có phương pháp, ta nói thật đó, ngài chính là ân nhân của cả bọn ta!
Thay mặt mọi người, ta cúi đầu cảm tạ ngài!”
Phượng Khê dứt lời, liền hành lễ một cái thật sâu.
Quân Văn với Hình Vu liếc nhau một cái, cũng nhanh chóng khom lưng theo sau.
Mấy tên thân truyền đệ tử khác thấy thế cũng không tiện làm thinh, liền nối đuôi nhau khom lưng hành lễ.
Hồ Vạn Khuê lúc ấy liền ngây ra như phỗng!
Đại đệ tử của hắn đem ngự thú pháp quyết truyền cho người ngoài?!
Đây là hồ đồ tới mức nào mới dám làm như thế?
Nhưng mà nghĩ lại, ở tình thế đó, có lẽ cũng chỉ có thể làm vậy… Xét về lý thì đệ tử mình làm cũng không hẳn là sai.
Khoan đã!
Dạy thì dạy đi, nhưng Phượng Khê nói gì cơ? Cả băng nguyên Gấu Tuyết với Lang Vương đều bị nàng ký khế ước?!
Đang đùa ta sao?!
Một Luyện Khí kỳ lại có thể ký khế ước với yêu thú Kim Đan hậu kỳ?
Không! Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!
Ngay lúc ấy, Phượng Khê phất tay một cái, băng nguyên Gấu Tuyết với Lang Vương lập tức xếp hàng chỉnh tề, đồng loạt “quỳ” xuống đất dập đầu!
Đám người Hồ Vạn Khuê trợn mắt há mồm!
Băng hệ yêu thú vùng cực địa băng nguyên nổi danh hung mãnh, dũng mãnh không sợ chết, trước giờ chưa từng có ai khiến bọn chúng khuất phục.
Mà giờ đây lại ngoan ngoãn dập đầu ra chiều cung kính?!
Dù có ký khế ước rồi cũng đâu cần phải hèn mọn đến mức ấy chứ…
Băng nguyên Gấu Tuyết lúc này sắc mặt như tro tàn:
Hèn mọn thì hèn mọn! Còn hơn là bị đánh đến rụng lông!
Lang Vương thì thản nhiên như không:
Dù sao cũng mất mặt đến mức này rồi, thêm tí cũng chẳng sao!
Hồ Vạn Khuê còn chưa hoàn hồn, Phượng Khê đã mỉm cười:
“Hồ chưởng môn, ta học ngự thú pháp quyết của Ngự Thú Tông, cũng coi như nửa đồ đệ của ngài, về sau ta gọi ngài là nhị sư phụ nha!”
Hồ Vạn Khuê: “……”
Nhị sư phụ cái đầu nhà ngươi á!
Tiêu Bách Đạo ho khan một tiếng:
“Đồ nhi, đừng có nói linh tinh!
Ngươi là bảo bối của sư phụ đây, sao có thể gọi người khác là sư phụ? Nhị sư phụ cũng không được!”
Hồ Vạn Khuê cũng vội xua tay:
“Không ổn, không ổn! Dạy pháp quyết thì cũng đã rồi, miễn là ngươi đừng truyền ra ngoài là được.”
Phượng Khê gật đầu:
“Vậy được, về sau ta gọi ngài là Hồ sư thúc nha, như thế chúng ta càng thêm thân thiết!”
Hồ Vạn Khuê thấy nàng ngọt miệng như vậy, cũng không tiện nói gì, đành cười gật đầu.
Ngay sau đó, ông ta sực nhớ ra chuyện gì, liền hỏi:
“Ngươi học pháp quyết ngự thú trong bao lâu?”
Hồi đó đại đệ tử của ông ta học mất một tháng, được tôn là thiên tài đệ nhất của Ngự Thú Tông!
Tính toán thời gian… chẳng lẽ nha đầu này chỉ mất nửa tháng?!
Phượng Khê thở dài một tiếng:
“Hồ sư thúc, ngộ tính của ta không cao, trước đây cũng chưa từng học qua pháp quyết ngự thú, cho nên… mất hơn một canh giờ mới học xong.
Ngài nói xem, có phải ta hơi phế không?”
Hồ Vạn Khuê: “……”
Mọi người: “……”
Nếu ngươi mà là phế vật, vậy bọn ta là cái gì?
Lũ đại ngốc à?!