Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 89
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:04:54
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
89. Hay là các ngươi dọn cả về Huyền Thiên Tông luôn đi cho xong
Mọi người vừa kinh ngạc cảm thán, vừa có chút tiếc nuối. Nếu đan điền của Phượng Khê không bị hao tổn, tuyệt đối là một thiên tài kinh tài tuyệt diễm!
Nghĩ đến Thẩm Chỉ Lan, trong lòng mọi người lại thêm vài phần không thoải mái.
Nàng huỷ hoại một thiên tài!
Bách Lí Mộ Trần thì sắp sửa hóa thân thành tắc kè hoa đến nơi!
Trong lòng lần đầu sinh ra chút hối hận, cảm thấy việc thu Thẩm Chỉ Lan làm thân truyền đệ tử thật chẳng sáng suốt gì cho cam.
Trước khi thu cái "quan môn đệ tử" này, Hỗn Nguyên Tông bọn họ còn độc chiếm vị trí đầu bảng trong tứ đại tông môn. Hắn xưa nay vẫn là người nói câu nào chắc câu đó, chưa từng có lúc nào mất mặt như thế này!
Nhưng cái ý nghĩ đó cũng chỉ thoáng lướt qua.
Chỉ Lan là cực phẩm Thủy linh căn, là thiên tài tu luyện, hơn nữa còn là con cưng của Thiên Đạo, dù nhân phẩm có hơi... lụn bại, thì cũng có thể uốn nắn lại!
Hắn da mặt dày nói:
“Các vị, hiện tại không phải lúc ôn chuyện, làm phiền các vị cùng ta quay lại trung tâm Cực Địa Băng Nguyên cứu mấy đứa nghiệt súc kia trở về!
Các vị cứ yên tâm, lần này về tông môn, ta nhất định nghiêm trị bọn chúng, khiến chúng cải tà quy chính, làm người lại từ đầu!
Chỉ cần đưa người an toàn trở về, Hỗn Nguyên Tông chúng ta nguyện ý nhường lại một phần mười chỉ tiêu linh quặng năm nay!”
Lời đã nói đến mức này, mấy người Hồ Vạn Khuê bọn họ cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Hơn nữa, tứ đại tông môn vốn là môi hở răng lạnh, nếu hôm nay bọn họ chỉ đứng nhìn, sau này đến phiên người nhà mình gặp nạn, chỉ sợ cũng chẳng ai ra tay.
Vốn dĩ Tiêu Bách Đạo định đưa các đệ tử về trước, nhưng Phượng Khê kiên quyết không chịu, nhất định ở lại bãi ranh giới chờ bọn họ trở về.
Thậm chí còn đem Băng Nguyên Gấu Tuyết với cả bầy sói cho bọn họ mượn.
Dù nói đến trung tâm Cực Địa Băng Nguyên, mấy con này chẳng khác nào thịt bò chờ lên thớt, nhưng ít ra cũng có thể làm tọa kỵ, đỡ tốn thể lực.
Tiêu Bách Đạo cảm thấy tiểu đồ đệ nói cũng có lý, nên gật đầu chấp nhận.
Phượng Khê lại đích thân đi gõ đầu Băng Nguyên Gấu Tuyết và Lang Vương mấy cái, cảnh cáo chúng không được giở trò.
Thật ra chúng nó cho dù có tâm cũng chẳng có gan!
Dù gì thì trong nhóm người này, yếu nhất cũng là trưởng lão Nguyên Anh trung kỳ, toàn mấy ông thần trên đầu có thể giẫm c.h.ế.t yêu thú như giẫm kiến!
Sau khi Tiêu Bách Đạo bọn họ rời đi, Phượng Khê cũng không nhàn rỗi, dắt theo một nhóm thân truyền đệ tử ở ranh giới bắt đầu công cuộc... cướp bóc.
Chỉ cần thứ gì bán được tiền, tuyệt đối không bỏ qua!
Năm ngày sau, Tiêu Bách Đạo bọn họ đã quay lại.
Năm người Thẩm Chỉ Lan đều được cứu trở về.
Ngoại trừ Thẩm Chỉ Lan không mất một sợi tóc nào, còn lại thì mấy người Mục Tử Hoài đều mang thương tích, riêng Mạc Tu Viễn thì bị ném đến nửa cái mạng.
Phượng Khê nhanh chóng nhận ra — Bách Lí Mộ Trần hình như đang có chút... hưng phấn?
Không cần đợi lâu, nàng đã biết đáp án.
Bách Lí Mộ Trần chắp tay với ba người Tiêu Bách Đạo:
“Đa tạ ba vị ra tay cứu giúp, Chỉ Lan lần này coi như trong họa có phúc.
Băng phách ngàn năm là linh vật trị liệu thần thức thượng phẩm, có thể ngộ mà không thể cầu!
Nàng vừa khéo nhặt được ba đóa, thật sự là phúc lớn mạng lớn!”
Ba người Tiêu Bách Đạo trong lòng hơi chua chua.
Thẩm Chỉ Lan bị thuấn di đến trung tâm Cực Địa Băng Nguyên, không những bình an vô sự, mà còn nhặt được băng phách ngàn năm?
Thiên Đạo này đúng là thiên vị không ai bằng!
Đúng lúc đó, liền nghe thấy Phượng Khê nghi hoặc nói:
“Băng phách ngàn năm trân quý lắm sao? Mấy cái đồ chơi đó không phải chỗ nào cũng có à?”
Nói rồi, nàng lôi từ nhẫn trữ vật ra một hộp ngọc, từ bên trong lấy ra một đóa, tùy tay... ném ném chơi.
Quân Văn thấy thế, cũng mang hai đóa ra, mỗi tay một cái lắc lư:
“Đúng vậy, thứ này bình thường như cỏ dại, ta còn lười nhặt!”
Mấy người Hình Vu cũng nối gót lấy phần của mình ra, trên mặt đều mang theo vài phần... ghét bỏ.
Chỉ có Tần Thời Phong là còn biết xấu hổ, dù cũng lấy băng phách ra, nhưng vẫn cúi đầu như có tội.
Trước kia Tiêu Bách Đạo bọn họ vì nóng lòng cứu người nên chưa kịp tán gẫu nhiều, vậy nên chưa nói gì đến băng phách…
Lúc này, thấy nhiều băng phách như thế, ai nấy đều trố mắt há mồm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-89.html.]
Tiêu Bách Đạo ho khan một tiếng, trầm giọng nói:
“Bách Lí chưởng môn, theo tình hình này xem ra... băng phách hình như cũng chẳng phải đồ hiếm gì lắm đâu ha?”
Hồ Vạn Khuê gật đầu phụ họa:
“Đúng vậy đúng vậy, ta thấy ven đường cũng có chỗ chất đống không sai biệt mấy.”
Lộ Chấn Khoan thì lại bày ra vẻ nghiêm khắc, trách mắng như đang dạy dỗ hậu bối:
“Mấy đứa nhỏ này đúng là biết giấu của, có đồ tốt như vậy mà không đem ra sớm một chút!
Ngươi nhìn đệ tử Hỗn Nguyên Tông người ta kia kìa!
Có được chút đồ tốt là muốn cả thiên hạ đều biết cho mà ngưỡng mộ!
Lúc trước là bảo tàng Vân Tiêu Tông, bây giờ lại tới băng phách, về sau mấy đứa phải học tập người ta đấy!”
Bách Lí Mộ Trần: “……”
Mặt lão đều tái mét, da mặt già mà nóng bừng bừng!
Đúng lúc này, Phượng Khê lại nhẹ giọng mở miệng:
“Thẩm Chỉ Lan, bọn ta là huynh đệ đồng môn, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Vậy ba quả băng phách của ngươi định chia thế nào đây?
Ngươi không định nuốt trọn đấy chứ?”
Thẩm Chỉ Lan đương nhiên là muốn nuốt trọn rồi.
Ta vất vả mới nhặt được đồ tốt, việc gì phải chia cho mấy đứa phế vật kia?!
Nàng nghiến răng, nghiêm mặt nói:
“Ta sẽ giao băng phách cho tông môn xử lý, đến lúc đó để tông môn quyết định.”
Phượng Khê chỉ nhàn nhạt “À” một tiếng, rồi không nói gì thêm.
Mục Tử Hoài thì không biểu hiện gì rõ ràng, nhưng sắc mặt ba người Mạc Tu Viễn thì tối sầm ngay tức thì.
Bọn họ bây giờ đã bắt đầu có thành kiến rất lớn với Thẩm Chỉ Lan, thậm chí bắt đầu đồng tình với cách nhìn của Phượng Khê —— Thẩm Chỉ Lan quả là sao chổi!
Theo nàng đi đâu, nơi đó xui xẻo tận mạng!
Đồ tốt nàng một mình hưởng, xui xẻo đều là phần bọn họ!
Bách Lí Mộ Trần cũng chẳng còn mặt mũi nào mà nán lại, cố gắng nặn ra vài câu khách sáo rồi nhanh chóng dẫn đám người Thẩm Chỉ Lan rút lui.
Chờ bọn họ đi rồi, Hình Vu liền cười hì hì nói với Phượng Khê:
“Tiểu sư muội, hay là muội ngồi tàu bay của Ngự Thú Môn chúng ta về đi, trên đường tiện thể trò chuyện!”
Liễu Thiếu Bạch vừa nghe, liền tranh giành:
“Không được! Tiểu sư muội ngồi tàu bay của Vạn Kiếm Tông mới phải! Tàu bay của bọn ta rộng hơn, thoải mái hơn!”
Những người khác cũng ùa lên tranh phần, miệng năm miệng mười mời mọc Phượng Khê lên tàu bay tông môn nhà mình.
Ban đầu còn khách sáo văn minh, về sau thì thân truyền đệ tử của Ngự Thú Môn và Vạn Kiếm Tông đã bắt đầu cãi nhau om sòm!
Chỉ vì một mục tiêu duy nhất — mời được Phượng Khê lên tàu bay của mình!
Hồ Vạn Khuê: “……”
Lộ Chấn Khoan: “……”
Các ngươi có thể không cần trắng trợn thế không?! Còn gọi người ta là 'Tiểu sư muội' nữa kìa, ai cho phép vậy?
Người ta là đệ tử Huyền Thiên Tông cơ mà, các ngươi không biết xấu hổ à?!
Cuối cùng, Phượng Khê chọn ngồi tàu bay của Ngự Thú Môn —— vì tiện đường hơn.
Đám người Vạn Kiếm Tông chỉ có thể tiếc nuối nhìn theo. Trước khi rời đi, ai nấy đều lưu luyến không rời, thậm chí Tống Ngọc Điệp còn rơm rớm nước mắt như sắp biệt ly cả đời.
Lộ Chấn Khoan: “……”
Thôi thôi, hay là các ngươi dọn cả về Huyền Thiên Tông luôn đi cho xong!
Ngược lại, bên Ngự Thú Môn thì cười như hoa nở, vây quanh Phượng Khê bước lên tàu bay.
Xém chút nữa là chen cho Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê ngã lăn xuống bậc thang: “……”
Ngay lúc tàu bay đã bay xa thành một chấm nhỏ nơi chân trời, từ vùng cực địa băng nguyên bỗng truyền tới một tiếng gầm giận dữ!
—— Là đám băng nguyên Gấu Tuyết!
Bọn chúng giận đến mức suýt nữa thổ huyết!
Đồ lừa đảo! Đại lừa đảo!
Nói là đi rồi sẽ giải trừ khế ước với bọn ta, ngươi quên luôn rồi đúng không?!