Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:18:33
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9. Thanh âm xa lạ, ngữ khí không mấy dễ nghe
Phượng Khê ngây ngẩn cả người.
Kim Mao Toan Nghê làm ầm ĩ cả một trận, cuối cùng cũng chỉ được ba quả Tử Kiều Linh Lung quả. Tiêu Bách Đạo lại cho nàng đến mười quả?!
Phượng Khê vành mắt đỏ hoe.
Thật sự bị Tiêu Bách Đạo cảm động đến rơi lệ.
"Sư phụ, ta không sao đâu, ta có thể ở Tàng Thư Các nhận được cơ duyên..."
Nàng vốn định nói về việc mình có được cơ duyên ở Tàng Thư Các, nhưng tự dưng cảm thấy có cái gì đó như sức mạnh vô hình đang giam cầm nàng, khiến nàng không thể thốt ra lời.
Nàng lại lấy bút giấy ra, tay run lẩy bẩy, viết không nổi.
Tiêu Bách Đạo thấy thế, suýt nữa đã khóc lên!
Xong rồi! Tiểu đồ đệ của ta chắc chắn vì thần thức bị hao tổn mà biến thành ngốc tử rồi!
Phượng Khê đành phải từ bỏ việc kể lại sự thật, chuyển sang hỏi:
“Sư phụ, trên thị trường một quả Tử Kiều Linh Lung quả có thể bán được bao nhiêu linh thạch?”
Tiêu Bách Đạo tuy không hiểu lý do vì sao Phượng Khê lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời:
"Hai mươi vạn hạ phẩm linh thạch."
Mặc dù Phượng Khê đã có chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn bị cái giá này làm cho ngạc nhiên.
Thảo nào mà Huyền Thiên Tông lại chỉ chú trọng vào việc thu hoạch Tử Kiều Linh Lung quả, giá trị của nó thật sự không phải chuyện đùa.
Nàng có thể tưởng tượng, khi chuyện Tiêu Bách Đạo đưa cho nàng mười quả Tử Kiều Linh Lung quả bị truyền ra, hắn chắc chắn sẽ phải gánh một áp lực lớn.
"Sư phụ, ta sẽ nghĩ cách kiếm tiền để lấp cái lỗ này."
Dù lời nói của Phượng Khê rất nghiêm túc, nhưng Tiêu Bách Đạo chỉ cho rằng nàng đang nói nhảm.
Một cô nương không có chút tu vi nào làm sao có thể nghĩ ra cách kiếm tiền? Huống chi là hai trăm vạn linh thạch, một số tiền khổng lồ!
Hắn cười nói: "Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, ngươi chỉ cần lo chữa thương cho tốt, đừng bận tâm đến những chuyện này, hết thảy có sư phụ lo."
Phượng Khê biết lời Tiêu Bách Đạo nói chỉ là an ủi, dù sao ông ta còn chẳng dám ăn Tích Cốc Đan, làm sao có thể lo nổi hai trăm vạn linh thạch được.
Trước kia, Phượng Khê chỉ là một cô nhi, chẳng có mấy cảm giác với tình cảm, nhưng giờ phút này, nàng thật sự đã đem Tiêu Bách Đạo làm sư phụ hoàn toàn ghi nhớ trong lòng.
Tiêu Bách Đạo lại vỗ vỗ vai nàng, an ủi thêm một hồi, nhìn thấy nàng ăn vào một quả Tử Kiều Linh Lung quả, lúc này mới rời đi.
Tử Kiều Linh Lung quả có tác dụng rõ rệt, Phượng Khê không chỉ không còn đau đầu, mà tinh thần cũng trở nên sảng khoái, ngay cả trên mặt vết thương từ khi tiếp xúc với thượng cổ quyển trục cũng dần dần lành lại.
Nàng cẩn thận đưa thần thức vào thức hải, ngạc nhiên phát hiện đa số quang điểm đều đã mờ đi, chỉ còn một điểm sáng long lanh.
Điểm sáng này vọt đến gần nàng, và từ từ biến thành một mảnh ngọc giản.
Phượng Khê ngạc nhiên phát hiện mình có thể hiểu được văn tự trên đó!
"Hỗn độn sơ khai, trọc khí chìm xuống, thanh khí bay lên, tạo thành trời đất.
Người tu hành hấp thu thiên địa chi khí, gột rửa kinh mạch, cô đọng thần thức, hợp nhất với thiên địa, đại thành.
Linh căn là sự chuẩn bị cho tu hành. Ngũ linh căn, năm mạch đầy đủ, thượng đẳng trí tuệ.
Tứ linh căn, thiếu một mạch, thứ chi.
……
Đơn linh căn, thiếu bốn mạch, là loại kém."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-9.html.]
Phượng Khê không quá ngạc nhiên, vì nàng cũng từng đọc qua không ít tiểu thuyết tiên hiệp, nhiều nữ chủ nghịch tập là nhờ vào Ngũ linh căn mà thành công.
Chỉ có điều, nàng là Thủy Mộc song linh căn!
Nếu không, trước kia nàng cũng sẽ không đi tranh đoạt tư cách nội môn đệ tử của Hỗn Nguyên Tông.
Phượng Khê tiếp tục xem tiếp.
"Ngũ linh căn không đầy đủ dễ làm rạn nứt đan điền, thông thạo thiên địa chi khí, bổ toàn linh căn.
Linh căn bổ toàn sau đó, cần thêm công lực luyện hóa.
Nhưng, nếu đan điền rạn nứt, rất nguy hiểm, dù rạn nứt mà không phá."
Phượng Khê: (???)
Cái đan điền giống như mạng nhện của ta, không phải là rạn nứt mà không phá sao?
Nàng tiếp tục xem, dưới đó có viết phương pháp tu luyện khi đan điền bị rạn nứt. Dù có hơi khó hiểu, nhưng vì có nền tảng tu luyện, Phượng Khê tinh tế suy nghĩ một lát rồi cũng hiểu.
Thông thường, tu sĩ khi hấp thu linh khí vào đan điền, yêu cầu linh khí trong đan điền phải thuyên chuyển để tu luyện. Nhưng với phương pháp này, linh khí không cần phải qua đan điền mà có thể trực tiếp vào cơ thể để gột rửa kinh mạch.
Nói cách khác, khi đánh nhau, những tu sĩ khác phải sử dụng linh khí từ đan điền của mình, còn nàng thì không. Linh khí ngoài trời là của nàng, lúc nào cũng có thể dùng.
Vô hạn!
Tuyệt đối không giới hạn!
Mặc dù tu sĩ có những chiêu thức mạnh mẽ, nhưng phải hao phí linh khí rất nhiều. Còn nàng có thể thoải mái sử dụng chiêu thức mà không lo thiếu linh khí. Đúng là một kẻ thổ hào vô nhân tính!
Phượng Khê không nhịn được cười lên.
Nói thì cũng đúng, vàng thì sớm muộn gì cũng sẽ tỏa sáng, nàng Phượng Khê trước nay chưa từng là kẻ vô dụng!
Lập tức, nàng thấy phía dưới một dòng chữ nhỏ:
"Phương pháp này có một khuyết điểm, mỗi lần tu luyện sẽ khiến đan điền và thần thức bị đau đớn."
Phượng Khê không quá để tâm, dù sao chỉ là một chút đau đớn mà thôi, nhẫn nhịn rồi sẽ qua.
Vừa rồi, ngọc giản lại trở thành quang điểm và dần dần mất đi ánh sáng.
Phượng Khê mơ hồ đoán rằng, khi nàng tăng trưởng tu vi, những quang điểm ảm đạm kia sẽ dần dần sáng lên, mỗi một ngọc giản chứa đựng một bí mật không thể tiết lộ.
Đây là một kho tài sản khổng lồ, cũng là một nguy cơ c.h.ế.t người.
Tuy nhiên, nàng không thể nói ra, thậm chí nàng cũng không biết phải làm sao.
Phượng Khê tiếp tục tu luyện theo phương pháp ghi trên ngọc giản, nhưng không dám hành động liều lĩnh, chỉ thử một chút một chút, sau đó... đau đến ngất đi.
Mẹ nó, đây là "một chút đau đớn" sao?
Đau đến mức muốn chết!
Nhưng, chỉ cần có thể cứu mạng, đau đớn thì cũng chỉ có thể chịu đựng.
Nàng nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục tu luyện.
Mặc dù đau đớn vô cùng, thậm chí thất khiếu lại một lần nữa đổ máu, nhưng nàng vẫn kiên trì tu luyện.
Không biết bao lâu sau, khi trời đã sáng, Phượng Khê mới tỉnh lại, chỉ thấy một người ngoài cửa gọi:
"Phượng Khê, ra đây cho ta!"
Thanh âm lạ hoắc, ngữ khí chẳng mấy dễ nghe.