Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:04:57
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

90. Kim linh căn mọc ra

Lang Vương cũng chỉ lặng lẽ rơi lệ, chẳng nói chẳng rằng.

Nhưng thật ra trong lòng nó lại thấy… không giải trừ khế ước cũng tốt, ít nhất có cái dây buộc này, băng nguyên Gấu Tuyết cũng không dám ra tay với nó quá nặng.

Nó còn đang miên man suy nghĩ thì đã bị một móng vuốt của băng nguyên Gấu Tuyết vả cho bay, mang theo cả bầy sói bị bắt đi săn mồi.

Mà Phượng Khê, thật ra không phải là quên… nàng cố ý đấy.

Nàng đã thay đổi chủ ý.

Tương lai nàng còn phải quay lại Cực Địa Băng Nguyên, bởi vì nàng muốn vào Vô Danh Thành, nên để lại băng nguyên Gấu Tuyết và bầy sói cũng là việc hữu ích.

Giờ phút này, nàng đang chậm rãi kể lại hết mọi chuyện từ đầu tới cuối cho Tiêu Bách Đạo và đám người Hồ Vạn Khuê.

Tiêu Bách Đạo cùng Hồ Vạn Khuê rốt cuộc cũng hiểu vì sao đám người Hình Vu lại thân thiết với Phượng Khê như thế!

Bởi vì nếu không có Phượng Khê, đám đệ tử của bọn họ e là sớm đã c.h.ế.t từ trong trứng nước ở Cực Địa Băng Nguyên rồi.

Hồ Vạn Khuê vỗ vai Tiêu Bách Đạo:

“Lão Tiêu, ngươi thu được một đồ đệ tốt thật đấy!”

Tiêu Bách Đạo lập tức cảnh giác, mặt đầy đề phòng:

“Ngươi biết vậy là được rồi! Đừng có đánh chủ ý lên đồ đệ của ta!”

Hồ Vạn Khuê: “……”

Ngươi nghĩ hơi nhiều đấy!

Lão phu quả thực rất xem trọng Phượng Khê, nhưng cũng không đến mức muốn cướp đồ đệ với ngươi!

Chưa kể… đan điền nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục mà!

Cho dù nàng thông minh lanh lợi, nhưng tu vi vẫn mãi dừng lại ở Luyện Khí kỳ thôi.

Tu chân giới này, nói cho cùng vẫn là thực lực vi tôn.

Đây cũng chính là lý do vì sao dù Bách Lí Mộ Trần có không vừa ý Thẩm Chỉ Lan, thì vẫn nâng nàng như trân bảo.

Phượng Khê hiểu rất rõ đạo lý ấy. Dù cho nàng có mưu trí vô song, thì trước mặt thực lực tuyệt đối… cũng chỉ là con kiến.

Cho nên, lần này về lại tông môn, nàng quyết định sẽ dành phần lớn thời gian để khổ tu.

Còn về chuyện tâm nguyện của lão giả ở Vô Danh Thành, Tiêu Bách Đạo cùng Hồ Vạn Khuê đã bàn bạc, tạm thời bảo nàng giữ kín, đợi thương lượng thêm với hai vị chưởng môn còn lại mới đưa ra quyết định.

Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Hồ Vạn Khuê còn đặc biệt vòng đường xa, đưa cả đám người Phượng Khê tới tận ngoài sơn môn Huyền Thiên Tông, sau đó khéo léo từ chối lời mời của Tiêu Bách Đạo:

“Ở lại Huyền Thiên Tông làm khách vài ngày.”

Không phải ngượng ngùng gì, mà là… Huyền Thiên Tông thật sự quá keo kiệt con mẹ nó rồi!

Mấy năm trước hắn từng ghé qua một lần, phòng ở vá chằng vá đụp, đồ ăn thì… thảm tới mức không nỡ nhìn!

Nói không ngoa, linh thú ở Ngự Thú Môn ăn còn ngon hơn!

Tiễn chân đám người Ngự Thú Môn, Phượng Khê lặng lẽ đi theo sau lưng Tiêu Bách Đạo, trong lòng có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, chân mềm nhũn, quỳ xuống đất một cách vô cùng thuận lợi.

Phượng Khê: #¥@%%@¥%¥!

Không còn cách nào, vì hình tượng, nàng đành khấu đầu thành tâm, cao giọng:

“Tổ sư tại thượng! Nhờ ngài phù hộ mà đệ tử mới có thể bình an trở về!

Lần này ra ngoài rèn luyện, đệ tử cảm ngộ rất nhiều, sâu sắc nhất chính là: có thực lực mới là đạo lý cứng rắn nhất!

Cho nên từ nay về sau, đệ tử nhất định khắc khổ tu hành, sớm ngày trở thành rường cột cho Huyền Thiên Tông chúng ta!”

Giang Tịch là người thành thật, cũng lập tức quỳ xuống, biểu lộ quyết tâm tu luyện.

Quân Văn: “……”

Thôi thì ta cũng quỳ luôn vậy!

Vừa mới quỳ, Tiêu Bách Đạo cũng quỳ xuống theo!

Lão nhân đôi mắt rưng rưng, khấn lầm rầm một hồi dài.

Toàn là cảm tạ tổ sư phù hộ, để đồ đệ bình an trở về.

Ban đầu Quân Văn còn định làm qua loa lấy lệ, nhưng thấy sư phụ thành tâm như thế, cuối cùng hắn cũng thành kính dập đầu ba cái, hạ quyết tâm:

Về sau nhất định phải cố gắng tu luyện, không để sư phụ phải vì mình mà thấp thỏm nữa!

Phượng Khê sau khi trở về sân viện, rửa mặt một phen, lại tới gặp Tiêu Bách Đạo.

Ngoại trừ lệnh bài chưởng môn Vân Tiêu Tông ra, nàng đem toàn bộ chiến lợi phẩm đều đưa lên.

Tiêu Bách Đạo nào chịu nhận, thầy trò hai người giằng co một hồi, cuối cùng ông chỉ cầm lấy một nửa, còn nhất định lấy danh nghĩa chưởng môn viết giấy nợ!

Phượng Khê cũng đành mặc kệ ông.

Vừa mới bước ra khỏi viện, thì Mộc trưởng lão – người phụ trách Kim Mao Toan Nghê – gọi nàng lại.

“Tiểu Khê à, trấn phái thần thú nghe nói ngươi đã về, từ nãy đến giờ cứ làm ầm ĩ mãi, ngươi mau tới xem nó đi!”

Phượng Khê lập tức tới chuồng thú.

Kim Mao Toan Nghê “ngao ngao” kêu to một trận vang trời.

Phượng Khê lập tức đoán được ý của nó.

Lần trước nàng hứa sẽ đưa cho nó công pháp, nhưng mãi vẫn chưa thực hiện.

Phượng Khê cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì nàng trông chờ vào ngọc giản trong thức hải, chỉ khi ngọc giản tương ứng sáng lên thì mới có thể lấy ra công pháp.

Nhưng việc này không thể ăn ngay nói thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-90.html.]

Kim Mao Toan Nghê chính là kiểu không chịu thiệt một cắc, nếu để nó biết nàng lừa nó, đảm bảo nó quậy cho long trời lở đất!

Vì vậy, Phượng Khê bày ra vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị quát:

“Ngươi còn dám mặt dày đòi công pháp với ta à?!

Chính ngươi nói đi, dạo này đã làm được những gì?

Suốt ngày ăn chơi nhảy múa, ngươi có tu luyện tử tế chút nào không?!

Với cái thái độ của ngươi hiện tại, cho ngươi công pháp cũng chỉ phí của!

Ngươi có biết tam đại trấn phái thần thú của mấy tông môn khác gọi ngươi là gì sau lưng không hả?!”

"Kim Mao tỏi giã! Nghe rõ chưa? Kim! Mao! Tỏi! Giã!"

"Nói xem, vì sao gọi ngươi là tỏi giã?"

"Vì ngươi là cái loại bùn nhão trét không lên tường!"

Kim Mao Toan Nghê ban đầu còn bày ra khí thế hùng hổ, nhưng dần dần chột dạ, cuối cùng cụp hẳn cái đầu to xuống đất, im thin thít như mèo con bị đánh đòn.

Phượng Khê thấy thế bèn xoay chuyển ngữ điệu, lập tức biến đổi sắc mặt, nắm lấy móng vuốt nó an ủi:

"Nhưng ta thì không nghĩ vậy!"

"Ta thấy bọn chúng nói xằng bậy hết cả! Ngươi chẳng qua nhất thời mê mang, chỉ cần ngươi hăng hái lại, bọn chúng ba con chụm đầu vào đánh hội đồng cũng không phải đối thủ của ngươi!"

"Cho nên, từ hôm nay trở đi, ngươi phải chỉnh đốn lại thái độ, đàng hoàng tu luyện!"

"Chờ đến khi ta thấy thời cơ đã tới, ắt sẽ truyền cho ngươi công pháp."

Phượng Khê vỗ vỗ đầu nó: "À, lần này ta đi Vô Tận Chi Hải và Cực Địa Băng Nguyên cũng mang chút đặc sản về cho ngươi. Ăn thử đi!"

Nói đoạn liền ném cho nó mấy con cá cùng xác một yêu thú hệ băng.

Kim Mao Toan Nghê vừa ăn vừa khóc.

Khóc vì cảm động.

Phượng Khê thật sự là người tốt.

Người tốt!

Chỉ có nàng là thật lòng đối xử tốt với ta!

Sau khi “dỗ ngon dỗ ngọt” xong Kim Mao Toan Nghê, Phượng Khê quay về sân nhỏ, bắt đầu chuyên tâm tu luyện.

Nàng bình thường thì cà lơ phất phơ lười biếng, nhưng đã nỗ lực lên thì chính mình cũng thấy sợ!

Hai tháng liên tiếp, ngoại trừ ngày ngày đến thỉnh an Tiêu Bách Đạo, thì ngay cả sân cũng chẳng bước ra, chuyên chú tu hành.

Hôm nay, đang vận công điều tức, nàng bỗng cảm giác đan điền có dị động.

Một cọng linh căn kim sắc từ từ nhô lên — là Kim linh căn!

Phượng Khê còn chưa kịp vui mừng thì sắc mặt liền cứng lại.

Ba cọng linh căn còn lại lập tức nhào đến vây công Kim linh căn!

Đánh cho Kim linh căn một trận thảm thiết, vừa ló ra được đã bị đánh lún trở lại!

Phượng Khê: "……"

Nàng lẳng lặng lấy ra chủy thủ.

Ba cọng linh căn lập tức run lên, đồng tâm hiệp lực — kéo Kim linh căn ra ngoài.

Kim linh căn bị kéo ra rồi, lại tự xoay mình thành hình trái tim.

Phượng Khê: "……"

Quả nhiên, không cái nào là đèn cạn dầu.

Sau khi Kim linh căn xuất hiện, thương thế trong đan điền của nàng cũng khôi phục rõ rệt, chỉ còn sót lại vài vết rách nhỏ.

Tiêu Bách Đạo biết tin, cười đến nhe cả răng: “Cho dù là Tứ linh căn cũng chẳng sao! Quan trọng là đồ đệ ta khỏe mạnh!”

Hôm nay, Tiêu Bách Đạo nhận được một phong truyền thư do Hồ Vạn Khuê gửi tới.

Đọc xong, ông suýt nữa phun ra một ngụm trà.

Trong thư đại khái viết: Ngự Thú Môn có một đám trứng linh thú, vốn nên phá xác từ lâu nhưng đến giờ vẫn chẳng thấy động tĩnh. Muốn mời Phượng Khê đến giúp xem có cách nào không.

Tiêu Bách Đạo nghẹn lời: “Phượng Khê có phải là gà mái đâu mà biết ấp trứng?!”

Ban đầu, ông định từ chối.

Nhưng Hồ Vạn Khuê mở ra một chuỗi chỗ tốt dài ngoằng, thậm chí còn cam đoan mời ăn ở yến tiệc linh thú ba ngày ba đêm!

Tiêu Bách Đạo nghĩ nghĩ — thôi thì đi một chuyến cũng tốt, cùng lắm là coi như đi du lịch dưỡng sinh!

Quân Văn vừa nghe có ăn liền xung phong xin đi theo.

Tiêu Bách Đạo nghĩ bụng: Thêm một cái miệng cũng thêm được một miếng thịt, mang theo cũng chẳng sao.

Nếu không ngại mặt mũi, ông còn muốn mang theo nguyên đội ngũ đệ tử qua đó ăn ké!

Lúc xuất phát khỏi sơn môn, Phượng Khê lại té ngã cái nữa.

Nàng vỗ trán ngộ ra: “Rõ ràng là do cái lần đầu tiên ta tới Huyền Thiên Tông, nói phải khấu chín chín tám mươi mốt cái dập đầu với tổ sư gia, hiện giờ nhân quả tới thu nợ!”

Tính đi, khấu thì khấu! Củng cố hình tượng cũng tốt!

Dù Phượng Khê đã góp cho Tiêu Bách Đạo không ít linh tài, giúp tình hình tài chính Huyền Thiên Tông đỡ hơn đôi chút, nhưng Tiêu Bách Đạo xưa nay tiết kiệm quen rồi, vẫn cảm thấy ngự kiếm là tiết kiệm nhất.

Vì vậy, ba thầy trò cưỡi kiếm mà đi.

Phượng Khê vẫn như cũ buộc cho mình một cái “đai an toàn”, còn mạnh miệng tuyên bố:

“Đường tu tiên muôn vàn dặm, an toàn là số một! Ngự kiếm không quy phạm, thân nhân hai hàng lệ rơi!”

Loading...