Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:05:06
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

94. Tay ấp trứng thiện nghệ

Phượng Khê nhìn đám tiểu tể tử với đôi mắt trong veo mà ngu ngốc kia, lương tâm thường xuyên trốn đi nay lại quay về gõ cửa tim.

“Hồ sư thúc, mấy đứa nhóc này dù sao cũng là một cái mạng, hơn nữa còn là tâm huyết của mọi người, nếu bỏ luôn thì tiếc quá.

Nếu sư thúc không yên tâm, có thể để ai đó ký khế ước với bọn chúng. Như vậy, chỉ cần trong cơ thể có động tĩnh gì là sẽ phát hiện ra ngay, cũng không còn lo hậu hoạ nữa.”

Hồ Vạn Khuê thở dài: “Tiểu Khê, con nói đúng lắm… nhưng chắc con không biết, số lượng linh thú một người có thể khế ước là có giới hạn.

Điều này liên quan đến tu vi và thiên phú của tu sĩ, lại còn phụ thuộc vào phẩm cấp của linh thú được ký khế ước nữa.

Mà đám linh thú này đều là cấp Địa, đa số đệ tử mà ký khế ước với chúng rồi thì gần như không còn chỗ trống để ký khế ước thêm con nào khác.

Chưa kể, mấy con non này quá yếu, khả năng sống sót không cao.

Linh thú khế ước nếu chết, cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến thần thức khế chủ…”

Ý của Hồ Vạn Khuê rất rõ ràng: nuôi đám này thì cái giá phải trả quá đắt, không đáng.

Phượng Khê nghe xong thì nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn hắn:

“Hồ sư thúc, khế ước linh thú mà còn có giới hạn à?

Con ký khế ước với ba con rồi mà không sao cả! Con thấy con còn có thể ký khế ước với trăm tám mươi con ấy chứ!”

Tiểu Hắc Cầu là hàng không thể lộ, cho nên người ngoài nhìn vào chỉ thấy Phượng Khê ký khế ước với tiểu chim béo, Băng Nguyên Gấu Tuyết và Lang Vương.

Hồ Vạn Khuê trầm mặc. Người của Ngự Thú Môn cũng trầm mặc.

Ký khế ước với ba con linh thú thì cũng chẳng sao, tu vi cao lên thì số lượng linh thú có thể ký khế ước cũng tăng theo.

Nhưng mà—Phượng Khê chỉ mới Luyện Khí kỳ!!

Thế mà nàng đã ký khế ước với ba con, trong đó có hai con còn là Kim Đan kỳ!

Đúng là—thái quá!!

Hồ Vạn Khuê thấy Phượng Khê cứ nhìn chằm chằm vào đám linh thú non kia, nghĩ một hồi rồi nói:

“Tiểu Khê, vậy đi, con muốn ký khế ước bao nhiêu thì ký, chỉ cần thành công, đều tặng cho con hết.

Còn lại bao nhiêu, chúng ta sẽ bàn lại sau.”

Phượng Khê: (???)

“Được nha!”

Dù sao mấy con này cũng là con non, nhưng phẩm cấp đặt ở đó rồi, tùy tiện con nào cũng đáng giá cả đống linh thạch.

Không lấy thì phí của trời!

Cho dù ta không xài, mang về cho Huyền Thiên Tông giữ thể diện cũng đáng.

Phượng Khê lập tức bắt đầu ký khế ước.

Hồ Vạn Khuê và người Ngự Thú Môn nghĩ bụng: giỏi lắm thì nàng ký khế ước được hai con là cùng.

Kết quả—một con, hai con, ba con…

Chưa tới nửa canh giờ, Phượng Khê đem cả mười hai con linh thú non cấp Địa ký khế ước hết sạch.

Sau đó—thất khiếu đổ máu, ngã vật ra ngất xỉu.

Tiêu Bách Đạo ôm đầu vẻ mặt đau đớn, tiểu đồ đệ nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ có điểm này là không sửa được—quá tham tài!

Chuyện này… thôi thì, đành chịu.

Phượng Khê chỉ là thần thức tổn hao quá mức, rất nhanh liền tỉnh lại.

Mà thật ra không tỉnh cũng không được, vì trong thức hải mười hai con linh thú non kia đang khóc trời khóc đất, thảm đến vô cùng!

Phượng Khê quyết định: có thời gian phải cẩn thận quét lại cơ thể và thần thức từng con một, nếu không có gì bất thường thì về Huyền Thiên Tông sẽ giải trừ khế ước, chứ không thì ngày nào cũng bị chúng nó náo loạn đến phát điên!

Mà nàng cũng lười đặt tên, trực tiếp đặt từ Số Một, Số Hai, Số Ba… đến Số Mười Hai.

Hồ Vạn Khuê hơi hối hận rồi.

Nhưng chuyện đã rồi, hơn nữa Phượng Khê lần này giúp Ngự Thú Môn đại ân, ông chỉ còn cách ngậm ngùi nói mấy lời khách sáo.

Phượng Khê đầu tiên là thổi một tràng lời khen, đem Hồ Vạn Khuê cùng Ngự Thú Môn thổi lên tận trời, sau đó nói:

“Hồ sư thúc, mấy con linh thú non này mới phá xác, thân thể còn yếu, có thể để bọn chúng ở lại trong thôi hóa động thêm vài ngày không?”

Hồ Vạn Khuê gật đầu đồng ý.

Phượng Khê không yên tâm, bèn ở lại thôi hóa động trông chừng.

Mười hai con linh thú non đầu tiên là nhút nhát nhìn nàng, rồi từng con từng con lũ lượt bò lại gần, chen lấn bên người nàng.

Con nhỏ thì bò hẳn lên người, con to thì ra sức dụi đầu vào người nàng.

Phượng Khê: “……”

Giờ quay xe còn kịp không?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-94.html.]

Nàng lạnh mặt quát một tiếng, đám con non mới bịn rịn đi gặm vỏ trứng.

Phượng Khê thấy linh khí trong thôi hóa động quá nồng đậm, không thể lãng phí, bèn bắt đầu ngồi thiền tu luyện, rất nhanh đã tiến vào cảnh giới quên mình.

Bốn cây linh căn trong đan điền lặng lẽ thò ra, bắt đầu hấp thu linh khí.

Lúc đầu còn hấp thu riêng lẻ, sau đó bốn cây ôm chầm lấy nhau mà điên cuồng hấp thu.

Linh khí tại mấy cái thôi hóa động của Ngự Thú Môn vốn là tương thông, giờ phút này tất cả như có linh dẫn, ùn ùn kéo nhau đổ về thôi hóa động số Hai.

Trong những động khác, linh thú trứng đang chờ phá xác đồng loạt trợn tròn mắt.

“Ơ kìa? Linh khí của ta đâu rồi?!”

“Chẳng lẽ Ngự Thú Môn bị người ta diệt môn rồi?!”

"Người có c.h.ế.t thì cũng chẳng sao, ta đây còn chưa phá xác mà!"

Vì vậy, tất cả trứng tròn nào có chút linh trí đều liều mạng giãy dụa phá vỏ.

Chỉ trong một đêm, tỉ lệ phá xác tại Ngự Thú Môn tăng vọt gấp hai mươi lần!

Người của Ngự Thú Môn trố mắt líu lưỡi.

“Cái này… là sao chứ?!”

Bọn họ tuy cũng nhận ra linh khí cạn kiệt nhanh bất thường, nhưng chỉ nghĩ là do lũ linh thú vừa phá xác tiêu hao mà thôi. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không ai đoán ra nguyên do thực sự.

Mãi đến khi có một người lẩm bẩm:

“Hay là do Phượng Khê? Dù sao thì linh thú trong thôi hóa động số Hai đều là do nàng ‘ấp ra’ mà.”

Từ đó, Phượng Khê được phong danh xưng: Tay Ấp Trứng thiện nghệ.

Phượng Khê: “……”

Danh hiệu này… tuy có hơi quá đà, nhưng nàng vẫn âm thầm chấp nhận.

Vì sao?

Vì… chột dạ.

Nàng vốn đang nhập định tu luyện, đợi đến khi tỉnh lại thì thấy bốn cây linh căn của mình đều mập mạp hơn trước, lại còn trốn trốn tránh tránh, rõ ràng là có tật giật mình.

Dù có dùng gót chân để suy nghĩ, nàng cũng đoán ra chuyện gì đã xảy ra.

Biết sự tình e là sắp bại lộ, Phượng Khê vội vàng thôi thúc sư phụ Tiêu Bách Đạo nhanh chóng hồi tông.

Mà Tiêu Bách Đạo cũng đã ngứa ngáy muốn chuồn từ lâu—lưu lại đây mấy ngày, nếu không quay về còn tưởng bị người ta nuốt mất!

Ban đầu, hắn vốn tính để Quân Văn gánh nồi, gói theo ít quà cáp trở về là được.

Ai dè tiểu đồ đệ chỉ khẽ liếc một cái, thế mà Hình Vu đã một mình tới thiện đường Ngự Thú Môn… càn quét một vòng!

Phải nói là, hắn thiếu điều đem cả đầu bếp dâng cho Phượng Khê luôn!

Tiêu Bách Đạo sờ cằm gật đầu: “Hình Vu đứa nhỏ này… khá lắm!”

Hồ Vạn Khuê thì mặt mũi đã trắng bệch như giấy.

Nhưng nghĩ đến đại ân mà Phượng Khê vừa ban cho, ông lại cắn răng nuốt ngược m.á.u vào trong, cố nhịn thêm lần nữa.

Trở về Huyền Thiên Tông, mọi người vẫn cưỡi trường vũ hạc như thường lệ. Phượng Khê vẫn cưỡi con đẹp nhất, còn Quân Văn thì tiếp tục bám víu lấy con… hạc đầu trọc.

Trên đường đi, Hình Vu miệng không ngừng thao thao bất tuyệt giới thiệu cảnh sắc cho tiểu sư muội.

Quân Văn ở bên cạnh thì bĩu miệng muốn rách!

Có điều, nghĩ đến việc sắp được rời khỏi Ngự Thú Môn, tâm trạng lập tức tươi rói như nắng xuân.

“Chỉ cần ta còn ở đây, mấy tên sư huynh ngoại môn các ngươi cứ việc xếp hàng đứng biên trạm!”

Đúng lúc ấy, con trường vũ hạc mà Phượng Khê đang cưỡi bỗng nhiên không báo trước, rơi thẳng xuống dưới.

Nó rụt gân!

Nó cũng bất đắc dĩ lắm chứ!

Trấn phái thần thú bảo nó làm vậy, nó nào dám cãi lời?

Cũng không thật sự định làm Phượng Khê bị thương, chỉ muốn dọa nàng một chút thôi mà…

Chờ đến lúc rơi tới độ cao nhất định, nó sẽ lại bay đẹp như chim bồ câu thả bong bóng!

Chỉ là, Quân Văn ở phía sau vừa thấy tiểu sư muội rơi xuống, trong lòng hoảng hốt, ngự kiếm bay vút, đón lấy Phượng Khê, kéo nàng đứng lên kiếm mình.

Thật ra, Phượng Khê đã đoán được trò hù dọa này của con hạc, trong lòng còn chưa thèm để ý.

Hơn nữa, kiếm gỗ của nàng ngày nào chả hay làm ba cái trò “bay, nhảy, rớt”, nàng đã sớm quen.

Có điều, thấy Quân Văn gấp tới độ đổ cả mồ hôi lạnh, nàng cũng ngoan ngoãn đứng trên phi kiếm của hắn cho yên chuyện.

Chính lúc này—mặt đất phía dưới nứt toác ra, một hố nham thạch đỏ rực xuất hiện, khí nóng cuồn cuộn, lực hút khủng khiếp bốc lên kéo cả hai người xuống.

Không nói không rằng, Hình Vu phi thân nhảy theo, không chút do dự.

“Ta đã hai lần phụ lòng tiểu sư muội, lần này… tuyệt không thể làm đào binh!”

Loading...