Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 97
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:05:12
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
97. Vui sướng của ta là nỗi đau của người khác
Tích Hỏa Châu quả nhiên thần kỳ vô biên, ba người vừa cầm trong tay, cảm giác bị địa hỏa thiêu đốt như thiêu sống người khi trước nháy mắt liền tiêu tán, chẳng còn sót lại chút gì.
Quân Văn nhéo mạnh cánh tay Hình Vu một cái, khiến hắn đau quá gào lên một tiếng:
“Ngươi véo ta làm gì hả?!”
Quân Văn mặt mày hớn hở, lộ vẻ kích động mà lẩm bẩm: “Ta thử xem có phải đang nằm mơ không.”
Hình Vu: “……”
Ngươi đúng là có bệnh, bệnh còn không nhẹ đâu!
Có điều, giờ phút này hắn cũng chẳng buồn so đo với Quân Văn nữa, bởi vì trong lòng hắn đang kích động đến suýt thì nhảy cẫng!
Vốn tưởng phen này xuống địa ngục báo danh là chắc, ai ngờ trời không tuyệt đường người.
Tiểu sư muội đúng là… không phải người mà!
Nói dăm ba câu liền gạt lấy được bảo vật trong truyền thuyết – Tích Hỏa Châu – đây là chuyện người làm được sao?!
Hình Vu không tin tà, thử kéo vạt áo lại gần địa hỏa, thậm chí đưa hẳn vào trong lửa. Vậy mà… không có chuyện gì xảy ra thật!
Lúc này hắn mới vững dạ, hăng hái nhảy thẳng vào biển lửa, rồi vẫy tay gọi hai người còn lại xuống theo.
Phượng Khê tiện tay thu khối băng còn dư vào nhẫn trữ vật, sau đó cũng bước vào địa hỏa.
Nàng nhìn về phía Thôn Hỏa Hưu, chậm rãi hỏi:
“Ngươi nghĩ kỹ chưa? Muốn theo bọn ta đi, hay là ở lại đây thành quái vật trông lò?”
Thôn Hỏa Hưu cân nhắc trái phải, cuối cùng vẫn thấy trực giác bản thân đáng tin hơn, lắc lắc đầu tỏ vẻ không đi.
Phượng Khê bật cười:
“Ngươi không làm gì tử tế thì chớ, còn quậy phá chọc thủng mặt đất, kéo cả địa hỏa lên tầng nông, hại ba bọn ta suýt hóa than, hại cả Ngự Thú Môn đứng ngồi không yên. Ngươi thế mà không có tí xíu áy náy nào à?”
Thôn Hỏa Hưu suýt thì ngã ngửa vì choáng – tai nó nghe nhầm chăng?
Nhân tộc này dám… trách nó? Thật to gan!
Nó giận quá, phun thẳng một ngụm địa hỏa về phía nàng!
Phượng Khê không trốn không tránh, bước tới gần rồi trực tiếp tung một quyền ngay giữa đầu nó!
“Đùng!”
Thôn Hỏa Hưu bị đánh đến choáng váng mặt mày.
Con hàng này ngày thường không có thiên địch, ngoài cái miệng biết phun lửa ra thì đúng nghĩa… không có kỹ năng nào khác. Chẳng khác gì cái bình hoa di động.
Và kết quả đương nhiên – bị Phượng Khê đánh tới mức gọi cha mẹ không ra!
Phượng Khê vừa đánh vừa mắng:
“Cho ngươi kiêu ngạo! Cho ngươi giả bộ! Ta bảo đi theo còn dám cự tuyệt? Thật là được cho mặt mũi mà không biết điều!”
Thôn Hỏa Hưu đau đến nước mắt ròng ròng, cuối cùng ôm đầu gật đầu lia lịa nhận thua, bằng lòng theo nàng rời khỏi nơi này.
Không đi không được – đánh tiếp e rằng thành… hưu khô!
Phượng Khê lúc này mới cùng nó ký khế ước linh thú.
Tiểu Hắc Cầu nhân cơ hội dạy dỗ thêm một trận:
“Ngươi ngoài việc biết phun lửa ra thì đúng là thứ bỏ đi, cũng may chủ nhân nhà ta từ bi mới chịu thu nhận ngươi, bằng không thứ như ngươi ở ngoài kia sống không nổi quá một tập phim! Đừng nói mặt trời ngày mai, trời chiều hôm nay ngươi cũng khỏi thấy!”
Thấy Thôn Hỏa Hưu bị mình nói đến rũ như rau héo, Tiểu Hắc Cầu trong lòng cực kỳ khoan khoái!
Quả nhiên, hạnh phúc của ta xây dựng trên nỗi khổ của kẻ khác!
Tiểu chim béo cũng bay tới quát to:
“Tất cả đều tại ngươi đó! Nếu không phải ngươi phá bậy, chủ nhân sẽ rớt xuống sao?!
Sư ông ngoại ta giờ này chắc khóc đến muốn đập đầu vô cột!
Nếu ngài mà có chuyện gì, ta sẽ… sẽ lẩm bẩm nguyền rủa ngươi cả đời!”
Kỳ thật là nó đang giận cá c.h.é.m thớt, bởi vì chính nó cũng bị địa hỏa nướng đến sắp khô.
Phượng Khê nghe đến đây, nghe nhắc tới Tiêu Bách Đạo, trong lòng chợt trầm xuống – đúng rồi, sư phụ không chừng đang gấp đến bạc tóc!
Trước tiên phải mau chóng nghĩ cách ra ngoài đã!
Nàng vội hỏi Thôn Hỏa Hưu: “Muốn ra ngoài thì đi đâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-97.html.]
Thôn Hỏa Hưu thều thào trong thần thức:
“Ta mấy ngày trước chơi chán rồi, tiện tay đục một cái ống nối thông phòng luyện đan của Ngự Thú Môn… Các ngươi có thể bò theo đó ra.”
Hình Vu: “…… Không trách sao mấy vị trưởng lão cứ khen lửa phòng luyện đan dạo này cháy tốt, đốt mấy tháng vẫn chưa tắt!”
Phượng Khê: “……”
Không ngờ con hưu này cũng từng… làm chuyện tốt đấy chứ.
Ba người lập tức để Thôn Hỏa Hưu dẫn đường. Vòng vèo trái phải một hồi, quả nhiên thấy một chiếc bình luyện đan to tổ bố, trên bình có ống dẫn thông lên phía trên.
Trên bình còn thủng một lỗ to tướng – không cần hỏi cũng biết là ai làm.
Cả bọn chui vào, theo ống dẫn mà trèo lên.
Phía dưới còn tốt, ống dẫn to, nhưng càng lên thì ống càng hẹp. May mà cách mặt đất đã không xa, cả bọn đổi sang tự mình đào đất.
Mà lúc này, bên trong phòng luyện đan, mấy vị luyện đan sư đang tụ lại bàn chuyện:
“Ai… Tuy hồn đăng của ba người kia vẫn còn sáng, nhưng e rằng lành ít dữ nhiều.
Nghe nói khe đất toàn bộ tràn đầy địa hỏa, ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng chưa chắc chịu nổi!”
“Đúng vậy, tám phần mười là sắp có tin dữ… Ai mà nghĩ nổi ngồi lưng thần thú lại xảy ra chuyện?
Trấn phái thần thú lần này thật sự gây họa rồi!”
“Chúng ta lo cũng vô dụng, giờ chỉ còn biết trông chờ kỳ tích thôi…”
Đúng lúc này, từ dưới chân truyền tới tiếng "rào rạt rào rạt".
Cả đám trợn mắt há mồm, sau đó hét toáng:
“Địa hỏa! Là địa hỏa lan tới đây rồi!”
“Chạy mau! Nó phun tới nơi rồi!”
Trong chớp mắt, cả phòng luyện đan chẳng còn lấy một bóng người!
Không chỉ luyện đan sư, ngay cả đệ tử gần đó cũng ngự kiếm chạy rầm rầm, ai cũng sợ bị địa hỏa thiêu trụi.
Vậy nên…
Lúc ba người Phượng Khê đào đất chui lên, xung quanh hoàn toàn trống trơn, vắng như chùa Bà Đanh.
Hình Vu ngẩn người: “Tiểu sư muội, muội nói xem… có khi nào Ngự Thú Tông ta dọn đi mất rồi không?”
Phượng Khê không buồn để ý, lập tức truyền tin cho Tiêu Bách Đạo:
“Sư phụ, chúng con đang ở phòng luyện đan! Người đang ở đâu? Con đến tìm người!”
Lúc này, Tiêu Bách Đạo đang cùng Hồ Vạn Khuê khổ não thương nghị biện pháp cứu người. Vừa đọc được tin nhắn, tay run lên, vành mắt đỏ hoe!
Không nói hai lời, túm lấy Hồ Vạn Khuê chạy như bay đến phòng luyện đan.
Hồ Vạn Khuê cũng vui mừng đến phát khóc – tiểu đồ đệ không sao, thật sự là quá tốt!
Về sau muốn chống lệnh cũng được, miễn là bình an quay về!
Phượng Khê vừa thấy Tiêu Bách Đạo liền sững người.
Chỉ một ngày mà Tiêu Bách Đạo đã tiều tụy đến không nhận ra, sắc mặt trắng bệch, thần sắc rã rời.
Mũi nàng cay xè, nước mắt tuôn như suối:
“Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, khiến người lo lắng rồi!”
Quân Văn đứng bên cũng đỏ hoe mắt.
Tiêu Bách Đạo chỉ lặp đi lặp lại: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi…”
Bên kia, Hồ Vạn Khuê và Hình Vu cũng nước mắt lưng tròng – sống lại từ cõi chết, là chuyện đáng để khóc to một trận!
Sau khi cảm xúc lắng xuống, hai vị trưởng bối bắt đầu hỏi chuyện xảy ra.
Hình Vu và Quân Văn lập tức ngậm miệng – chuyện này… để tiểu sư muội nói vẫn là ổn thỏa nhất.
Phượng Khê bắt đầu thuật lại, lời lẽ sinh động:
“Lúc ngã xuống, ta nhớ ra trước đó ở Cực Địa Băng Nguyên có cất khối băng, thế là liền ném hết xuống…”
Hồ Vạn Khuê chen lời: “Tiểu Khê, lúc ấy khe đất toàn địa hỏa, khối băng trong nhẫn trữ vật của con vừa rơi xuống chẳng phải hóa hơi hết sao?”
Phượng Khê tươi cười ngọt ngào: “Hồ sư thúc, người không biết thôi, trong nhẫn của con băng chất như núi. Cỡ một cái băng sơn thu nhỏ thì không thành vấn đề!”
Hồ Vạn Khuê: …… Thôi ta không hỏi gì nữa!
Không cần nói thêm, chỉ riêng cái tính cách ‘vặt sạch lông nhạn bay qua’ của ngươi, tuyệt đối di truyền từ sư phụ ngươi rồi!