"Trẻ con sẽ bắt chước hành vi của  lớn, nếu  chỉ dạy nó, đánh nó, nó sẽ  . Cậu thấy điều gì là đúng, nên  mẫu cho nó xem." Lão Ngô : "Lời  và hành động, cái  thực  quan trọng hơn."
"Vậy thì  cũng ..." Trương Kình đột nhiên sững sờ.
Hắn nhớ  một chuyện  cố tình quên . Chuyện đó quá xa xưa, giống như  xảy  từ kiếp . Hắn đặt tượng Phật trở  kệ, chợt hiểu  cơn giận dữ của  khi ở đồn cảnh sát đến từ , chậm rãi : "Anh  đúng, trẻ con sẽ bắt chước hành vi của  lớn."
Lão Ngô liếc   một cái,  tiếp lời: "Công ty  bên đó thế nào ?"
Nghĩ đến đây, nỗi phiền muộn trong lòng Trương Kình  thêm một tầng. Hắn khoát tay: "Không ."
"Không ? Toàn bộ ngành nuôi trồng thủy sản  sông Mekong  mất tám phần ! Cậu  thật ."
"Không giấu nổi , đúng là  chút vấn đề."
" nghĩ   một chút ." Lão Ngô  dậy từ ghế sofa, phủi phủi chiếc áo thun  , "Vừa  hôm nay gọi  đến cũng là vì chuyện ."
Nói , ông   phòng trong. Một lúc , ông bước ,  tay xách một chiếc túi du lịch màu đen, trông  vẻ khá nặng.
"Cầm lấy mà cứu nguy." Chiếc túi du lịch nặng trịch rơi xuống bàn : "Ở đây  hai triệu đô la Mỹ, lão già  chỉ  tiền mặt thôi,  tự  xử lý ,  cần vội trả ."
Trương Kình há hốc mồm. Hắn đại khái  gia sản của Lão Ngô, hai triệu  gần như là tiền dưỡng già của ông. Hắn hắng giọng: "Số tiền    thể nhận."
"Cho  mượn, cầm lấy ." Lão Ngô đột nhiên : " là kẻ cô độc,  nhiều tiền thế  cũng chẳng  dùng  ,   cần lo cho ."
Trương Kình  từ chối  nữa, trong lòng dâng lên một luồng  ấm. Khoảnh khắc ,  thầm quyết định,  sẽ  chỉ trả  hai triệu đô la Mỹ,  sẽ bầu bạn với  bạn cũ đang ngày càng già yếu , coi ông như một  cha thực sự.
***
Hoa mộc lan trắng là cảnh quan đặc trưng của trường Trung học Ninh Thành,  khi sân bóng đá  xây dựng, nó  chuyển đến khu vườn phía  tòa nhà hành chính. Đứng ở cổng trường, Ngô Sĩ Lam  thấy tán cây mộc lan trắng từ xa vươn cao hơn các tòa nhà, giống như một đám mây bao phủ  bầu trời trường học.
Trước cổng bảo vệ  một  bảo vệ già, chỉ  màu tóc,  thế nào cũng nghĩ ông quá tuổi nghỉ hưu. Thấy Ngô Sĩ Lam   từ cửa phụ, ông  giơ tay ngăn : "Tìm ai?"
"Cảnh sát, đến điều tra chút chuyện."
Ngô Sĩ Lam lấy thẻ  khỏi túi, vẻ mặt của ông bảo vệ già dịu . Lần  điều tra vụ chôn xác ở sân tập,   từng gặp mặt ông bảo vệ ,  ngờ đối phương  nhanh quên  đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-ac-duoi-goc-moc-lan/chuong-10.html.]
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Ngô Sĩ Lam  ngang qua ông , trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ,  dừng bước.
"Chú ơi, chú họ gì ạ?" Anh đưa điếu thuốc cho  bảo vệ,  bảo vệ nhận lấy với vẻ e dè. Trong mắt  bảo vệ, cảnh sát là đỉnh cao của kim tự tháp nghề nghiệp,  nhận thuốc từ cảnh sát, ông lão tự nhiên  hài lòng.
"Không dám,  họ Lưu."
"Chú Lưu, chú  ở đây bao lâu  ạ? Chắc là  cũ ở đây    ạ?" Ngô Sỹ Lam lấy bật lửa, châm thuốc cho  bảo vệ.
Ông Lưu nheo mắt rít một ,  giấu vẻ tự hào : "Chứ còn gì nữa,  hai mươi mấy tuổi   bảo vệ ở đây ,  học sinh  trường  tiễn  cũng  mấy chục vạn. Hơn ba mươi năm  đấy!"
"Vậy thì những chuyện xảy  ở đây, chú chắc chắn đều  hết nhỉ."
"Không quên , trí nhớ   lắm." Ngô Sỹ Lam suýt nữa  nhịn  ,  thầm nghĩ: "Lời  mà thốt  từ miệng chú thì thật chẳng  sức thuyết phục chút nào."
Anh tiếp lời ông Lưu: "Vâng,  chú khỏe mạnh thế , chắc còn   hai mươi năm nữa."
"Sao? Cậu  chuyện gì   ?" Ông Lưu liếc  Ngô Sỹ Lam, thấy đối phương  ý cầu cạnh , n.g.ự.c ông cũng ưỡn cao hơn một chút.
"Mười chín năm , ở đây  xảy  một vụ *hấp diêm*, chú còn nhớ  ạ?"
"Chuyện đó..." Ông Lưu hạ giọng,  quanh hai bên: "Chẳng lẽ  liên quan đến cái xác  sân vận động?"
"Không , cháu chỉ hỏi bâng quơ thôi."
"Nhớ chứ,   thể  nhớ . Chuyện lớn như  mà!" Ông Lưu bước hai bước lên phía ,  đến giữa cổng trường, tay khoa tay múa chân: "Người đó lúc đó chính là ở vị trí , tay giơ tấm bảng."
"Ai ạ?"
"Thầy Diệp...  đúng, tên *hấp diêm* đó."
Thầy Diệp? Diệp Thịnh? Đồng phạm của Vương Giang Phong? Ngô Sỹ Lam truy hỏi: "Giơ tấm bảng? Ông  giơ bảng  gì?"
"Hắn là   bắt  ,   bắt đầu tiên là một  khác,  nhớ , tên là Vương Giang Phong. Hai  họ quan hệ khá , thường xuyên chơi bóng cùng ,  khi Vương Giang Phong  bắt, Diệp Thịnh giơ bảng biểu tình ở trường suốt một tuần, công an cũng đến, nhưng  lãnh đạo trường đuổi về."
Ông Lưu nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ: " ,  bảng  mấy chữ: ‘Người  em của   oan!’ Phì!" Ông nhổ một bãi nước bọt thật mạnh: "Lúc đó  còn tưởng họ là  em chí cốt, chuyện của Vương Giang Phong  lẽ thực sự  ẩn tình gì đó,  ngờ tên  cũng cùng   chuyện đó. Hại đời học sinh, còn  thể thống gì nữa?"
Sau mười chín năm, ông vẫn  thể nhớ  tên Vương Giang Phong, điều đó cho thấy    để  ấn tượng sâu sắc trong ông. Ngô Sỹ Lam hỏi: "Cái  Vương Giang Phong , là  như thế nào ạ?"