Khi đến phòng bệnh, Trương Kiện  thu dọn hành lý xong,   ở mép giường, thấy Trương Kình bước  từ cửa, m.ô.n.g co   trong. Đầu  vẫn còn băng bó, cạnh sắc của chân ghế  cứa rách trán , chỗ đó  khâu mười bảy mũi.
Trương Kình  thấy cảnh , lòng  khỏi đau nhói. "Còn đau ?" Hắn thử đưa tay chạm  trán Trương Kiện, cơ thể  con trai chợt run lên.
 là vẫn còn là một đứa trẻ. Hắn   gì nữa, xách túi hành lý từ  bàn xuống. Trương Kiện theo   khỏi phòng bệnh. Hắn cảm thấy  thứ gì đó ngăn cách giữa họ, một thứ vô hình vô chất, kể từ khoảnh khắc  ném chiếc ghế đó  đầu con trai, mối quan hệ phụ thuộc lẫn  giữa  bé và  đàn ông  tan vỡ. Bạo lực là cuộc đối thoại giữa hai  đàn ông.
Hắn  nhớ về mùa hè , dường như  chuyện đáng nhớ đều xảy   mùa hè. Chiếc quạt điện rên rỉ , cha dùng dây lưng quất mạnh   ,  khí tràn ngập mùi mồ hôi,    ghế sofa  nức nở,  cắn răng   một lời.
Cha mệt mỏi, ném dây lưng xuống đất, mở cửa  ngoài,  đóng sầm . Từ đó, ông  bao giờ  về nữa.
Mẹ  cha  bỏ  với tình nhân,  coi như cha  chết.
Luồng khí lạnh từ điều hòa rít lên, át cả  thở của hai . Hắn liếc  con trai  ghế  qua gương chiếu hậu trong xe, con trai cũng đang  .
Hắn : "Con  lớn , bố kể con  một câu chuyện nhé."
Con trai   gì, đương nhiên nó  thể .
"Trước khi con  đời, bố  di cư sang Thái Lan. Bố  một , bà nội con,  bố,  bố bỏ  trong nước, đến giờ con cũng chỉ gặp bà một ."
Trương Kình mở cửa sổ,  bỗng thấy  ngột ngạt: "Bố  từng kể cho các con , ngay cả  con cũng  , bố là trốn sang đây."
Trương Kiện trong gương chiếu hậu ngẩng đầu lên, lời  của Trương Kình dường như khiến   chút kinh ngạc.
Hắn tiếp lời: "Mỗi ngày ở trong nước bố đều  sợ hãi,   sợ cảnh sát đến bắt bố, nếu thật sự là  thì  . Lúc đó mỗi ngày bố đều  ngủ , mỗi ngày đều nghĩ về tội    gây , trong lòng như  thứ gì đó níu kéo, giằng xé, bố tưởng qua vài năm nữa sẽ , nhưng  ba năm, bốn năm trôi qua, bố vẫn  quên . Điều bố trốn tránh chính là cảm xúc ."
"Bố   một việc hèn hạ, vì một lý do nào đó, giống như những gì con  , bố  vu khống một  , hủy hoại cả đời  đó." Trương Kình đưa tay , nắm lấy làn gió mềm mại, "Ông  thực sự là  , bố  sai, nhưng bố   dũng khí thừa nhận  lầm của , vì  bố chỉ  thể bỏ trốn."
"Bố đánh con   vì giận con, bố giận chính . Bố hy vọng con  giống bố, con  thể trở thành một  trung thực, chính trực. Khi còn trẻ, chúng  vô tư  tổn thương  khác, nghĩ rằng hậu quả của một  việc  quá nghiêm trọng, nhưng đôi khi con  , cả đời  thể  đầu . Khi con hiểu hành vi của , sự hối hận sẽ đeo bám con đến chân trời góc bể, trở thành bóng ma cả đời con... Bố   con giống bố."
"Bố hy vọng con sẽ trở thành một  khác." Nói , Trương Kình dừng xe  cổng trường,   đầu : "Hãy  xin   đó , khi con còn cơ hội."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Hắn dõi theo con trai bước  cổng trường, hút liền mấy điếu thuốc để bình  cảm xúc đang dâng trào.
Hắn nhận  điện thoại của Ngô Ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-ac-duoi-goc-moc-lan/chuong-15.html.]
Khi  vội vã đến sở cảnh sát, Ngô Ba đang đợi  trong văn phòng,  mặt nở nụ  đầy ẩn ý, như thể đang xem xét một con mồi.
"Trương tổng,   e rằng  dễ xử lý ."
Lòng Trương Kình thắt ,   xuống ghế sofa: "Ông  ."
"Tối qua, chúng  nhận  tin báo, phát hiện một *thê thỉ* trong công viên công cộng cách trường học  xa. Trần Hoằng Viễn... thầy giáo mà    gặp,   chứ?"
Trương Kình từ từ trượt xuống khỏi ghế sofa, nền xi măng  chân như dần mềm nhũn, biến thành vực sâu  đáy.
Ngô Ba khoa trương cảm thán: "Chết  thảm, đầu  gậy bóng chày đập nát bét,    tìm thấy một tấc nào   thương. Kẻ  tay chắc hẳn  căm hận  ."
"Nói tiếp ." Trương Kình  thẳng dậy từ ghế sofa,   thể gục ngã.
"Bọn trẻ quá non nớt,  chỉ cần  vài bước ở hiện trường, là  thể giẫm  ít nhất hai mươi vật chứng." Ngô Ba lắc đầu: "Rất khó xử lý."
"Làm thế nào?" Trương Kình ngạc nhiên  câu hỏi của , ý nghĩ  như một bản năng bật  khỏi đầu ,  cần suy nghĩ  tuôn  từ miệng.
"Người địa phương thì    gì,   là  Trung Quốc,  khó xử lý." Ngô Ba  vẻ khó xử .
"Thử  giá xem ?"
Nó vẫn còn là một đứa trẻ, nó   hành vi của   ý nghĩa gì.
"Một con dê thế tội." Ngô Ba giơ ngón tay lên, chỉ  trần nhà: "Từ  xuống , tất cả   đều   bôi trơn,  rẻ ."
"Ra giá ." Giọng Trương Kình lạnh như băng.
"Hai triệu." Ngô Ba bổ sung: "Đô la Mỹ."
May mà   hai triệu đô la Mỹ, đó là ý nghĩ đầu tiên của Trương Kình. Hắn khó nhọc bước  khỏi văn phòng,  lên xe  bắt đầu nôn mửa, màu đỏ là tôm, màu xanh là rau bina.
Mình  cứu nó, nó là con .
Điện thoại trong hộp tỳ tay reo lên, là một  lạ.
Hắn nhấc máy, đối phương  tiếng Anh,    một bưu kiện quốc tế, cần xác nhận địa chỉ.