hai   lập tức đóng hộp .
 
Trước đây “moi tiền” từ Phó Tiện  vẫn thấy  an lòng…
 
 gặp quà tặng của ông cụ thế …
 
 bắt đầu thấy sợ.
 
Lưỡng lự một lúc, dù  run,  vẫn quyết định  bếp xin phụ giúp.
 
Ai ngờ Phó lão gia  những  đuổi  …
 
Mà còn..
 
Thật bất ngờ, chúng   hợp  đến kỳ lạ.
 
Phó lão gia bỏ hết dáng vẻ uy nghiêm, ông  đầu bếp,  phụ bếp,  mà… cực kỳ ăn ý.
 
Và  công nhận Phó lão gia đúng là  năng.
 
Từ văn chương đến thương trường, giờ đến cả chuyện nấu nướng tay nghề cũng thuộc hàng cao thủ.
 
Chỉ vài món ăn đơn giản, mùi thơm  lan khắp căn nhà.
 
Chúng   ba ,  mà ông  tới sáu món một canh,  là những món gia đình đơn giản mà tinh tế.
 
Phó lão gia mời chúng   bàn, liên tục dặn  cứ thoải mái, hôm nay ông chỉ là một  cha bình thường,   gì ghê gớm “Phó tổng”.
 
Vài  như ,  thực sự cũng thả lỏng  đôi chút.
 
Tình cảm của Phó lão gia dành cho Phó Tiện thật sự là yêu thương  giấu nổi.
 
Người đàn ông từng  đồn là “g.i.ế.c   chớp mắt” trong giới kinh doanh, giờ đây  chỉ quanh quẩn bên bàn ăn, chăm chăm gắp cá, bóc tôm cho con trai.
 
“Con trai , ăn nhiều cá lên, nếm thử tay nghề của ba xem  tệ  ?”
 
“Con trai tháng  ba gặp chuyện vui lắm ở nước ngoài,  kể con  nè”
 
…
 
 Phó Tiện… chẳng mấy để tâm.
 
Anh vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh như thường,  gắp thì ăn,   thì gật đầu cho qua.
 
Nhìn ông bố bên  cứ như “con nghiện con trai”,  bỗng nhớ  câu Phó Tiện từng  với Phó Thời Trinh:
 
“Nếu   giành cái vị trí  thừa kế,    cửa.”
 
Lúc đó  còn tưởng  chỉ mạnh miệng.
 
 bây giờ…  tin . Thật sự tin .
 
 còn đang chìm trong suy nghĩ, thì Phó lão gia như  thần giao cách cảm, chủ động nhắc đến chuyện đó.
 
Ông thở dài, mặt đầy lo lắng:
 
“Phó Tiện , rốt cuộc khi nào con mới chịu tiếp quản công việc của ba đây?”
 
Nói với con trai mà ánh mắt ông  bất đắc dĩ  đầy cưng chiều.
 
 Phó Tiện rõ ràng  thích chủ đề .
 
Vừa  nhắc tới,  liền đặt đũa xuống, điều khiển xe lăn rời khỏi bàn   nhà vệ sinh.
 
Anh  ,  cũng thấy  tiện tiếp tục ăn, đành đặt đũa xuống, giả vờ bình tĩnh nhấp một ngụm .
 
Tuy nhiên.
 
Trà còn  kịp nuốt xuống,   thấy gương mặt bên  của Phó lão gia…  đổi hẳn.
 
Vẻ hiền hòa ban nãy biến mất  dấu vết.
 
Ánh mắt ông giờ đây sắc như dao, lạnh lẽo như băng, ép thẳng về phía  từng chút một.
 
Ông lặng lẽ siết chặt ly , đầu ngón tay gõ nhẹ thành ly,  từ tốn cất tiếng:
 
“Phó Tiện  thể   lý do con tiếp cận nó…   thì .”
 
 ngơ ngác  Phó lão gia.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-bi-me-ga-cho-mot-cau-am-liet-hai-chan/chuong-16.html.]
Trong đầu  hiện lên  bộ hành trình quen  Phó Tiện, nghĩ thầm:  tiếp cận   vì điều gì chứ?
 
Tất nhiên là vì tiền.
 
Hơn nữa, Phó Tiện  điều đó từ đầu.
 
 còn tưởng câu tiếp theo của ông sẽ là:
 
“Bao nhiêu tiền thì cô mới chịu rời khỏi Phó Tiện?”
 
Thế nhưng…  đoán sai .
 
Ánh mắt ông cụ sắc như dao, lạnh lùng quét qua :
 
“Mẹ cô rốt cuộc   gì?”
 
 c.h.ế.t lặng.
 
“Cái … liên quan gì đến   ạ?”
 
Phó lão gia   chằm chằm.
 
Bị ánh  săm soi như  lột trần tâm can,  cảm thấy lạnh cả sống lưng, mồ hôi vã  như tắm.
 
Một lúc lâu , cuối cùng ông cũng thu  ánh mắt.
 
Chân mày nhíu chặt,   dần buông lỏng.
 
Ông thở dài:
 
“Bà … thực sự   gì với cô.”
 
 như  hiểu chuyện gì đang diễn .
 
Vậy…   lẽ    gì với ?
 
Không kìm  tò mò,  dè dặt hỏi.
 
Tưởng ông sẽ giấu kín, ai ngờ..
 
Chỉ đôi ba câu, ông  phơi bày một quả “dưa siêu to khổng lồ”  chôn giấu suốt nhiều năm.
 
Mẹ  từng là  yêu cũ của Phó lão gia.
 
Gọi là “lão gia” chứ thật … ông cũng  đến mức quá già.
 
Năm nay ông  tới bảy mươi, lớn hơn   gần hai mươi tuổi.
 
 ông lúc trẻ thì ?
 
Phong lưu tài giỏi, tiền tài như nước.
 
Mẹ  năm đó  màng tuổi tác, yêu ông một cách cuồng nhiệt.
 
Cho đến khi bà  phản bội t.h.ả.m hại vì phát hiện việc ông   vợ.
 
Vì cú sốc ,   từ đó đến nay vẫn sống một , và…  còn khả năng sinh con.
 
Bà  thể sinh con.
 
Vậy còn ?
 
 là đứa trẻ bà nhận nuôi từ trại mồ côi.
 
Việc    từ nhỏ.
 
Còn chuyện  khiến  sững sờ đến  khép nổi miệng.
 
Muốn  gì đó, …    mở miệng thế nào.
 
 lúc , Phó Tiện  trở .
 
Không hiểu , khi chiếc xe lăn dừng bên cạnh,  lập tức cảm thấy  chỗ dựa, tâm cũng an tĩnh hơn nhiều.
 
Anh nghiêng đầu  , giọng lạnh nhạt:
 
“Sao  ăn cơm?”
 
 còn  kịp trả lời,   nhàn nhạt  tiếp:
 
“Không hợp khẩu vị?”