8
 
Hệ thống gào thét điên cuồng trong thức hải:
 
"Ký chủ, ngài  ơn  phước thương xót lấy ,  nhiệm vụ  mà."
 
"Chẳng  tao vẫn luôn  nhiệm vụ ? Chỉ cần vũ khí đủ nhiều, sống sót đến kết cục    thành vấn đề; còn về sự hối hận mà ngươi  ở đám  ,  hỏi ngươi, bây giờ   thấy hối hận ?"
 
Hệ thống   ngất xỉu.
 
Thời loạn lạc  g.i.ế.c thánh mẫu , đây là câu cửa miệng của  ở vị diện mạt thế .
 
Cho nên,  tuyệt đối  cho phép bản  trở thành thánh mẫu.
 
Vẻ mặt của Hứa Thanh Trúc lộ rõ sợ hãi,  nắm chặt vạt áo , đau khổ cầu xin:
 
“Sư tỷ,  xin tỷ đấy, tỷ  nhiều linh chi như ,  chỉ xin một cây thôi, một cây là đủ , xin ty thương  một chút thôi. Với , đan dược của tỷ chắc chắn  thể chữa lành kinh mạch  tổn thương của .”
 
Đoàng!
 
Nòng s.ú.n.g đen ngòm b.ắ.n thẳng  tay của Hứa Thanh Trúc. Khoảng cách quá gần khiến bàn tay  của  thủng một lỗ to tướng, xương cốt vỡ vụn, mùi thịt cháy xém nồng nặc trong  khí.
 
Hắn ôm lấy vết thương lăn lộn  đất vì đau đớn,  thổi nhẹ nòng s.ú.n.g hạt nhân  cất nó  kho.
 
“Linh căn  phế thôi mà,  gì to tát ? Nhị sư  trong lòng chỉ  tiểu sư , chắc chắn   sẽ tìm linh chi cho ngươi, chắc cũng chẳng phiền tới sư tỷ đây  nhỉ.”
 
Một Hứa Thanh Trúc  trở thành phế nhân, cả đời  đừng mong  thể ngóc đầu lên  nữa.
 
Hứa gia chắc chắn sẽ vứt bỏ đứa con vô dụng , chuyển sang bồi dưỡng những đứa con thứ khác.
 
Hắn cũng từ  tử nội môn  giáng xuống   tử ngoại môn quét dọn. Sự chênh lệch  phận như  cũng đủ để  sống trong hối hận suốt đời .
 
 ung dung bước về tiểu viện của . Phía , Minh Uyên âm thầm xuất hiện.
 
Nửa đêm thanh vắng, trai đơn gái chiếc,  nhanh chóng lùi  một bước, kéo giãn  cách.
 
Minh Uyên mấp máy môi, hỏi một câu:
 
“Thanh Thanh,  bây giờ   tránh ?”
 
Ánh mắt  tràn đầy nghi hoặc, như  tìm   con gái từng quấn quít bên cạnh , ánh mắt chan chứa tình cảm si mê.
 
 rút một cây gậy điện hạt tử cỡ nhỏ từ kho, cầm trong tay.
 
“Tất nhiên là  tránh . Nếu  một phế vật Kim Đan như ngươi âm hồn bất tán thì     đây?”
 
Đêm tối đen kịt cũng  giấu  sắc mặt u ám của Minh Uyên.
 
Hắn lạnh lùng :
 
“Diệp Thanh Thanh, ngươi đừng tưởng    thấu tâm tư của ngươi. Ngươi tưởng    thể khiến  để ý đến ngươi ? Trong tông môn , ai mà  xem  là thiên chi kiêu tử, mong chờ một ngày   rạng danh tông môn?”
 
“Tông môn trông chờ một kẻ  , một đứa Trúc Cơ, đè đầu cưỡi cổ ? Tông môn sa sút đến mức   ? Nếu  ,  mai  sẽ xin rời tông môn tự tìm đường sống.”
 
Sắc mặt Minh Uyên tái mét.
 
Lòng tự tôn của đàn ông khiến  cắn chặt môi, bất ngờ rút kiếm  khiêu chiến.
 
Về tu vi,  đúng là  bằng .
 
Túy Nguyệt Các - 醉月阁
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-cam-ak47-quay-tung-tu-chan-gioi/chuong-5.html.]
 nếu so vũ khí, thì hôm nay dù  mười Minh Uyên,  cũng bắt  quỳ xuống gọi  là “ba”.
 
Minh Uyên hình như  trả thù cho chuyện  , từng kiếm tàn nhẫn lao thẳng về phía .
 
 dứt khoát mở khiên bảo hộ, đồng thời kích hoạt gậy điện đúng lúc kiếm  đ.â.m tới.
 
Kiếm là sắt, chất liệu dẫn điện tự nhiên.
 
Minh Uyên còn  kịp phản ứng thì luồng điện cực mạnh  xuyên qua ba hồn bảy phách, khiến  hét lên thảm thiết.
 
Nếu    là tu sĩ Kim Đan,  hộ thể chân khí, thì với điện áp cao thế ,    nướng chín bên ngoài lẫn bên trong, mai là ngày nhập liệm,  đám tang trọn gói luôn .
 
“Đại sư !”
 
Một tiếng kêu mềm mại vang lên, Tô Thấm Thấm chạy tới, vội vàng lao đến.
 
Cô  giả vờ sốt ruột kêu lên:
 
“Sư tỷ,  tỷ  thể  tay với đại sư   chứ?”
 
 từ tốn lau gậy điện,  cẩn thận cất về kho.
 
“Ta chỉ đang luận bàn với phế vật, để đại sư  chúng  nhận  bản   ở tông môn  vô dụng tới mức nào thôi.”
 
Minh Uyên    mất mặt hai , rốt cuộc cũng  nhịn nổi nữa, gằn giọng:
 
“Diệp Thanh Thanh,   bụng đến nhắc nhở ngươi mai  thí luyện ảo cảnh, định dẫn ngươi theo để đề phòng yêu thú bất ngờ tấn công. Ai ngờ ngươi  vô ơn như . Đã thế thì ngày mai ngươi đừng mơ   cùng chúng   bí cảnh.”
 
Nói xong,   hiện  vẻ khinh khỉnh quen thuộc, chắc mẩm  sẽ cầu xin  dẫn  cùng.
 
Tô Thấm Thấm vui mừng  mặt,  đỡ sư    bộ khó xử:
 
“Đại sư , chuyện    lắm . Sư tỷ mới Trúc Cơ tầng sáu thôi, một   bí cảnh nguy hiểm lắm.”
 
“Hừ, nàng kiêu ngạo như , cần gì   với đồng môn chúng ?”
 
Tô Thấm Thấm   sang , khổ sở :
 
“Sư tỷ,   tỷ ghen tị vì   đồng môn yêu mến, nhưng  thể vì  mà hành động bốc đồng, tự  mạo hiểm .”
 
  đạp lên mặt sư  Kim Đan hai  ,  mà bọn họ vẫn nghĩ  là một tu sĩ Trúc Cơ vô dụng.
 
Chẳng lẽ  cũng là một phần trong cuốn ngôn tình đoàn sủng  ?
 
Không giẫm đạp lên  – cái vai pháo hôi  – thì nội dung truyện  thể tiếp tục  ?
 
Minh Uyên vội vàng dỗ dành Tô Thấm Thấm, ánh mắt dịu dàng lướt qua khuôn mặt nàng , ôn tồn :
 
“Thấm Thấm, đừng phí lời với nàng  nữa. Ta  hủy hôn với nàng  ,  còn Minh gia chống lưng, nàng  sớm muộn cũng sẽ hiểu : một tu sĩ Trúc Cơ sẽ  sống chật vật như thế nào trong tu tiên giới.”
 
Câu    bừng tỉnh.
 
 dừng bước, trầm ngâm  về tiểu viện.
 
Nếu tu sĩ Trúc Cơ sống trong tu tiên giới khó như .
 
Vậy nếu mấy sư   của  đều biến thành phế vật  thể tu luyện nữa, chẳng  sẽ càng khó sống hơn ?